
Tác giả: Kim Bính
Ngày cập nhật: 02:57 22/12/2015
Lượt xem: 1341485
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1485 lượt.
đũa mì lên, Phương Dĩ mới biết bị lừa: “Tôi không có giành với anh.”
Chu Tiêu nói: “Trong bếp còn nửa nồi.”
Phương Dĩ lập tức nhảy xuống sofa, chạy vào bếp bưng nồi lên, hướng ra ngoài kêu: “Ngày mai tôi trả lại anh hai gói mì.”
Chu Tiêu không kiềm chế được nhếch môi, hai ba đũa ăn hết mì.
Ăn uống no đủ, tâm trạng Phương Dĩ tốt, muốn xây dựng hòa bình với Chu Tiêu, chuyển đề tài qua toilet, lời nói thành khẩn nhấn mạnh mình là một người phụ nữ độc thân, Chu Tiêu nói: “Tôi là một người đàn ông độc thân.”
Phương Dĩ nói: “Cái đó có thể giống nhau sao, ước mơ của tôi là có một ngày có thể cởi trần ra ngoài đi dạo, ước mơ này anh không cần mơ cũng có thể làm được.”
Chu Tiêu liếc ngực Phương Dĩ, nói: “Tôi cảm thấy cô cũng có thể làm được.”
Phương Dĩ nhe răng, tiện tay tóm lấy gối dựa, suy nghĩ một chút, thấy tối nay Chu Tiêu bằng lòng mở cửa cho cô, Phương Dĩ biết ơn báo đáp, mới không sử dụng bạo lực với anh.
Nửa tiếng sau Phương Dĩ mệt rã rời, kiên cường chống đỡ mấy phút, cuối cùng vẫn xiêu vẹo nhắm mắt lại. Chu Tiêu nói chuyện điện thoại trong phòng sách xong đi ra, ti-vi đang chiếu quảng cáo, hai chân Phương Dĩ treo ngoài ghế sofa, cơ thể dán trên sofa bằng một tư thế vặn vẹo, tay trái còn cầm di động đang sạc pin, tóc dài xõa ra bốn phía.
Chu Tiêu đứng bên sofa chốc lát, Phương Dĩ vô tri vô giác, bên ngoài nhà mưa rào gió lớn, trên lầu lại đen kịt không có điện, Chu Tiêu làm việc tốt làm đến cùng, tắt ti-vi, đưa hai chân Phương Dĩ lên sofa. Phương Dĩ đang ngủ mơ tự động điều chỉnh tư thế ngủ, vẫy mái tóc dài trên mặt ra, chép miệng mấy cái, ngực dưới áo ngủ hoa lúc ẩn lúc hiện, Chu Tiêu ngồi xổm bên cạnh cô nhìn một hồi, giúp cô gạt tóc ngậm trong miệng ra, khẽ gọi: “Phương Dĩ, đến phòng ngủ thứ hai.”
Phương Dĩ lầu bầu một tiếng, xoay người vào trong sofa. Chu Tiêu tách vai cô, cúi đầu nhìn cô: “Thức dậy.”
Phương Dĩ đá chân, lại chui vào trong sofa. Chu Tiêu vò đầu cô một cái, không để ý đến cô nữa.
Hôm sau Phương Dĩ thức dậy, bên ngoài nhà ánh mặt trời rực rỡ, cô xốc cái mền đắp trên người lên, cầm lấy điện thoại đã bị rút đồ sạc pin, gọi hai tiếng không có ai đáp lại, cô mới đi ra cửa chính, đi qua hai cánh cửa, mười mấy con mắt đồng loạt nhìn về phía cô.
Phương Dĩ lập tức tỉnh táo.
Là Người Hay Ma
Có người ngậm bánh bao trong miệng, có người giơ tài liệu trong tay, có người trêu ghẹo đồng nghiệp nữ, có người lấy chân không gãi ngứa. Dừng hình ảnh, mọi người ăn ý không nhúc nhích, trong công ty yên lặng như chết. Đại não Phương Dĩ vận chuyển nhanh như động cơ năm giây, lập tức cười nói: “Vừa rồi lúc tôi tới công ty vẫn chưa có người mà, mọi người đi làm sớm vậy à?”
Tầm mắt mọi người đồng loạt dừng trên đồ ngủ hoa của Phương Dĩ, đại não Phương Dĩ lại vận chuyển nhanh như động cơ thêm năm giây, nói: “Nhìn tôi chằm chằm làm gì, quần áo tôi mới mua đẹp sao. Bộ đồ ở nhà này có thể mặc ra ngoài, tôi có thể mua giúp.”
Dứt lời, từ góc xéo có một người đi tới, túm lấy cánh tay Phương Dĩ kéo vào cửa, u ám nói: “Giấu đầu hở đuôi.”
Mở cửa, đi vào, đóng cửa, động tác làm liền một mạch, mặt Chu Tiêu đen như đáy nồi, nhưng tiếc là bên trong cánh cửa không có ánh sáng, Phương Dĩ không nhìn thấy. Phương Dĩ đi vào trong, hai tay che mặt ảo não không thôi. Hôm nay quá ngớ ngẩn, lại quên mất ngoài cửa là công ty, cô dừng bước chỉ trích Chu Tiêu: “Tại sao anh không gọi tôi dậy, anh biết rõ tôi về nhất định đi qua công ty anh, tại sao không gọi tôi dậy sớm một chút.”
Phương Dĩ ra sức vặn ngón tay anh, hung dữ nói: “Đã nói đừng có động tay động chân!” Lại còn động vào vành tai cô.
Cuối cùng Phương Dĩ mặc đồ ngủ đi lên đường cái, kề sát chân tường một phút chạy đến cửa chính, lại né tránh thở hổn hển leo cầu thang, lòng cảm kích dành cho Chu Tiêu tối qua đã tiêu tan hết sạch.
Lúc mở khóa cô đột nhiên nhíu mày, cúi đầu nhìn dưới chân mình, lại quay đầu nhìn về phía hành lang sau lưng. Trên hành lang có một ít đất và cỏ, dấu chân khá nhạt. Phương Dĩ chạy đến đầu cầu thang, phát hiện trên cầu thang cũng có một ít dấu chân đất, những thứ đất này từ nhiều đến ít, dấu chân từ sâu đến rất nhạt, lúc đến cửa nhà Phương Dĩ, còn có thể thấy rõ đường nét đại khái của dấu chân, đất và cỏ cũng có một ít, lúc đến hành lang, dấu chân đã mất đường nét, chỉ có một ít dấu đế giày, đất và cỏ tự nhiên rất ít.
Phương Dĩ ngồi xổm xuống, bốc một ít đất lên nắn vuốt, tối qua từng có người đến thăm chỗ này, người đó không phải là Chu Tiêu, bởi vì Chu Tiêu sẽ không chạy đến phía trước. Đột nhiên có người hỏi: “Tiểu Phương, cô ngẩn ra ở đây làm gì?”
Phương Dĩ giật mình, thấy cô Mã chủ nhà, vội vàng đứng lên: “Cô Mã, đến sửa cầu chì sao?”
“Đúng thế, bác thợ cả đó còn năm, sáu phút nữa là đến rồi, chúng ta vào trong đợi.”
Sau bốn mươi phút, cuối cùng trong nhà cũng có điện, kem trong tủ lạnh đã biến thành nước, Phương Dĩ bỏ vào chén dùng muỗng cắn uống, uống xong đã gần giữa trưa, cô lại tắm một cái, cầm lấy