XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Vợ Bí Mật

Người Vợ Bí Mật

Tác giả: Mạc Oanh

Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015

Lượt xem: 1341722

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1722 lượt.

khỏi bị ảnh hưởng, có điều trong thời gian này giá cổ phiếu đã bắt đầu tăng trở lại, hơn nữa đầu cơ ngoài bất động sản rất mạnh, chính phủ cũng đưa xuống một loạt chính sách, vì thế mấy ngày hôm trước anh đã thương lượng với Mạc Chấn Huân, cuối cùng quyết định đầu xuân năm sau mới chính thức bắt đầu phiên giao dịch.
“Ừ, như vậy cũng tốt, con cũng có nhiều thời gian ở bên cạnh Mễ Giai”. Vu Phân Phương gật đầu.
“Mẹ, bây giờ mẹ đối với Mễ Giai còn tốt hơn con nữa”. Nghiêm Hạo cười nói, anh còn nhớ rõ ngày đó mẹ không hề vừa lòng Mễ Giai, vì thế lúc trước luôn soi mói xét nét cô, hơn nữa còn vì mấy vấn đề trong hôn nhân của anh mà cãi vã với cha.
“Mẹ anh lòng tựa gương sáng, Mễ Giai là người con dâu thế nào đương nhiên mẹ hiểu, mẹ cảnh cáo con, nếu sau này con dám làm chuyện gì có lỗi với Mễ Giai, mẹ tuyệt đối không tha cho con, dù con là con mẹ mẹ cũng không bao che”. Vu Phân Phương nhìn anh, khẩu khí có phần uy hiếp.
Nghiêm Hạo mỉm cười, cam đoan, “Mẹ yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với cô ấy”.
Hai người nhìn nhau cười, cười xong, Vu Phân Phương không khỏi cảm thán, “Haizz, ngẫm lại thời gian qua thật là nhanh, con đã ba mươi tư tuổi, kết hôn đã gần bốn năm, đúng rồi, tháng sau có phải là kỉ niệm bốn năm ngày kết hôn của hai đứa?”.
“Vâng”. Nghiêm Hạo mỉm cười gật gật đầu, về ngày đó, anh đã sớm chuẩn bị.
“Vậy lần này con đưa Mễ Giai ra ngoài chơi một chuyến, lúc trước tủi thân con bé, không hôn lễ không tuần trăng mật, lần này cố gắng bồi thường cho nó”.
Nghiêm Hạo mỉm cười, không nói gì.
“Hai người đang nói gì vậy?”. Mễ Giai bưng hoa quả dắt Nghiêm Nhiên đi tới, cười hỏi.
“Mẹ hỏi em chừng nào thì sinh cho bà một đứa cháu bụ bẫm”. Kéo Mễ Giai để cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Mễ Giai mặt đỏ bừng, giận dỗi đẩy đẩy Nghiêm Hạo, không dám nhìn Vu Phân Phương.
Vu Phân Phương thấy Mễ Giai như thế, vui vẻ cười phụ họa Nghiêm Hạo, “Đúng vậy, các con đều đã lớn cả rồi, cần phải tranh thủ thời gian, đẩy nhanh tiến độ”.
“Mẹ. . .”. Mễ Giai cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, ra sức cấu véo Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo đau, cố nhịn cười giả bộ nghiêm trang nói, “Chuẩn. . . Mẹ nói quá chuẩn, chúng mình cần phải đẩy nhanh tiến độ”.
“Nghiêm Hạo!”. Mễ Giai giận dữ nhìn anh, đứng dậy, “Con. . . Con đi giúp dì quản gia”. Dứt lời đi như chạy trốn. Nghiêm Nhiên ngồi đó không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy Mễ Giai rời đi, cũng đứng lên đi theo cô.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Vu Phân Phương nhìn Mễ Giai, rồi lại quay đầu nhìn Nghiêm Hạo, khóe miệng nhếch lên, hỏi, “Có chuyện gì mà không thể cho Mễ Giai biết? Đã biết con bé da mặt mỏng, còn cố ý trêu nó để nó trốn đi”.
“Không có gì ạ”. Nhìn Mễ Giai chạy đi, Nghiêm Hạo chỉ cười không nói.
Vu Phân Phương nhíu mày, quỷ dị hỏi, “Định làm gì để kỉ niệm bốn năm ngày kết hôn của hai đứa?”.
Nghiêm Hạo nhìn mẹ, ý cười ở khóe miệng không giảm, “Đến lúc đó mẹ sẽ biết”.
Thấy biểu hiện của anh, Vu Phân Phương cũng không hỏi thêm. Như thế xem ra anh đã chuẩn bị chu đáo, không cần bà phải lo lắng, Vu Phân Phương thầm nghĩ trong lòng.
Tháng tám, Thượng Hải vẫn đang là mùa hè nóng bức, mọi người nói thời tiết oi bức luôn dễ dàng khiến cho người ta bực bội phiền chán, nhưng hôm nay lại phá lệ râm mát, Mễ Giai vẫn tức giận trề môi, nguyên nhân rất đơn giản, là vì có người chọc cô mất hứng, cực kì mất hứng. Tối qua trước khi đi ngủ cô hỏi Nghiêm Hạo tối nay có thể cùng cô ra ngoài ăn cơm hay không, đã lâu rồi bọn họ không ra ngoài ăn. Nhưng tên kia lại không hề nghĩ ngợi đã vội từ chối, nói hôm nay có việc rất quan trọng nên buổi tối không thể cùng cô ăn cơm, sau đó nằm xuống chưa được vài phút đã ngủ khì. . Cô thiếu chút nữa là tức chết, đâu phải cô rảnh rỗi làm nũng muốn anh đi cùng, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết đột nhiên rủ anh đi ăn chắc chắn là có chuyện quan trọng, thế nhưng anh không cần suy nghĩ đã từ chối, không hề nhớ hôm nay là ngày kỉ niệm bốn năm kết hôn của bọn họ, lúc trước không cho cô một hôn lễ như trong mơ còn chưa tính, vậy mà đến ngày kết hôn của hai người anh cũng không nhớ luôn, đúng là làm cô tức chết.
Thật sự là càng nghĩ càng bực mình, Mễ Giai nặng nề khép lại cặp hồ sơ trong tay, nhìn quanh một lúc, không thấy đồng nghiệp nào, kỳ lạ, đã hơn chín giờ rồi, sao bọn họ còn chưa ai đến.
Vừa nghĩ thế, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, làm cô giật mình. Không gian rộng lớn thế này lại chỉ có mình cô, điện thoại bỗng đổ chuông như vậy, quả là có chút dọa người.
Lấy lại bình tĩnh mới nghe điện, “Alo?”.
“Mễ Giai, sao cậu lại tắt máy, tớ gọi mấy cuộc đều vào hộp thư thoại”. Vừa nhấc máy, La Lệ đã tuôn một tràng.
“Á. . .”. Mất hứng vì người nào đó đã quên mất ngày quan trọng, buổi sáng Mễ Giai tắt di động, miễn cho người nào đó đột nhiên nhớ ra cái gì mà gọi điện cho cô, hừ, cô sẽ không nghe đâu. Không nghĩ rằng chưa đợi được điện thoại của người nào đó thì bà tám La Lệ này đã gọi tới, con ngươi đen láy đảo vòng tròn, đánh trống lảng hỏi ngược lại, “Cậu tìm tớ có vi