
Tác giả: Mạc Oanh
Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341755
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1755 lượt.
ều có mục tiêu muốn theo đuổi, tình yêu của chúng ta, cũng đã thành chuyện cũ, có lẽ duyên phận giữa hai ta quá mỏng manh, cũng không có gì đáng tiếc”. Mễ Giai bình tĩnh nói, trong giọng nói mang theo xa cách, “Cứ như vậy đi, về sau có gặp lại thì gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi”. Nói xong mở cửa chuẩn bị xuống xe.
“Để anh đưa em về”. Trương Dương rầu rĩ mở miệng.
“Không cần, em muốn đi dạo ở đây một chút, hẹn gặp lại”. Mễ Giai từ chối ý tốt của anh, chậm rãi đi dạo dọc theo bờ sông.
Mễ Giai xách mấy cái túi, cứ như vậy đi dọc theo bờ sông, đến lúc mệt liền tìm ghế đá bên đường ngồi nghỉ, hôm nay thời tiết khá đẹp, có ánh mặt trời, phơi nắng vào ngày đông như thế này cũng là một kiểu hưởng thụ.
Đã lâu rồi cô không ra ngoài tản bộ, thời còn sinh viên thường xuyên đến đây đi dạo cùng Trương Dương, nhưng từ sau khi kết hôn cô không còn tới nữa. Đối với cô, chuyện lãng mạn nhất chính là cùng người yêu nắm tay nhau đi dạo bên bờ sông, còn cô và Nghiêm Hạo vốn không có tình cảm, anh cưới cô, chỉ vì bị ép buộc, cô gả cho anh, chỉ vì muốn tìm kiếm chút an ủi và cảm giác an toàn, hai người không có chung mục đích bắt đầu một cuộc hôn nhân không tình yêu thì làm sao có thể nắm tay cùng nhau tản bộ bên bờ sông.
Hôm nay cô và Trương Dương xem như cuối cùng đã kết thúc, cô lại đi qua những con đường mà bọn họ đã từng đi, chỉ là sau ba năm, vẫn là chậm rãi từng bước nơi này, nhưng tâm tình của cô đã không còn như trước, dù sao cũng đã quá lâu, con người cũng đã thay đổi.
Mạc Chấn Huân đứng ở cạnh lan can, trong tay kẹp điếu thuốc, miệng nhả ra từng làn khói trắng, cau mày, như là đang suy tư về điều gì.
Đầu năm mới đối với Mạc Chấn Huân mà nói trôi qua không được như ý, vốn là vô cùng cao hứng về nhà cùng gia đình ăn bữa cơm đoàn viên, vậy mà cơm còn chưa ăn được một nửa, anh và cha lại nảy sinh mâu thuẫn, ý kiến bất đồng liền cãi nhau trên bàn cơm, như bình thường là cha bỏ đũa không ăn tiếp, anh thì ra khỏi nhà. Không nghĩ rằng hôm qua lại nhận được tin cha đột nhiên té xỉu phải đưa vào bệnh viện.
Mạc Chấn Huân là con trai trưởng của Mạc gia, theo lý hẳn là nên tiếp nhận tập đoàn Mạc Thị, nhưng anh trời sinh đã có tính nổi loạn, năm đó cha anh là Mạc Vinh Quân đưa anh ra nước ngoài học về quản trị kinh doanh, hy vọng sau khi về nước anh có thể đến hỗ trợ ông, về sau sẽ đem tâm huyết đã dốc sức cả đời mình để lại cho con trai kế thừa, không ngờ rằng anh lại vòng vo chạy đi học cái ngành gì mà thiết kế nội thất, vì chuyện này mà bọn họ thiếu chút nữa là cắt đứt quan hệ cha con.
Mạc gia tuy rằng không chỉ có Mạc Chấn Huân là con, nhưng anh là con trai duy nhất, sau anh còn có hai cô em gái, Mạc Vinh Quân là một người đàn ông truyền thống, gia nghiệp chỉ truyền lại cho con trai chứ không truyền cho con gái. Sau này Mạc Chấn Huân tự mình ra ngoài mở công ty riêng, ông Mạc lúc đó đã ra lệnh không cho phép bất cứ ai trong nhà được giúp anh, công ty Mạc gia cũng sẽ không bỏ ra một xu nào giúp anh, hơn nữa cũng đừng hy vọng mượn tên tuổi của Mạc Thị để thu hút khách hàng, ông coi như không có đứa con trai này. Mạc Chấn Huân cũng không chịu thua kém, tự mình từng bước một nỗ lực lập nên ‘Nội thất Tân Nhã’, dần dần khiến nó lớn mạnh hơn trong mắt mọi người. Nhưng thành công của Mạc Chấn Huân đều không được Mạc Vinh Quân tán thành khen ngợi, bởi vì ông biết kể từ đó, hy vọng con trai trở về Mạc Thị càng trở nên vô vọng, cho nên quan hệ giữa hai người luôn luôn căng thẳng.
Buổi sáng Mạc Chấn Huân đến bệnh viện thăm cha anh, mới phát hiện vài năm nay cha đã già đi rất nhiều, tóc bạc cũng nhiều hơn, nhìn mặt ông tái nhợt nằm trên giường bệnh, anh đột nhiên cảm thấy có phải anh thật sự đã làm sai, vì cái gọi là sở thích và lý tưởng của bản thân mà anh chưa từng khiến cha hài lòng, kẻ làm con như anh thật sự thất bại.
Bả vai bị người nào đó vỗ nhẹ, Mạc Chấn Huân quay đầu vừa lúc đối diện với một dung nhan thanh lệ, mắt to chớp chớp, miệng hơi mỉm cười.
Mễ Giai đang đi, từ xa nhìn thấy phía trước bên cạnh lan can là một bóng dáng có chút quen thuộc, lúc đi tới vừa nhìn thấy đã xác định người nọ đúng là ‘bánh mì và bơ’ của cô, muốn lấy lòng bèn tới chào anh một tiếng, không nghĩ là gọi vài câu cũng không thấy anh có phản ứng, cho nên mới tiến lên vỗ nhẹ vai anh.
“Mạc tổng, thật trùng hợp”. Mễ Giai mỉm cười chào anh.
Mạc Chấn Huân đem điếu thuốc trong tay ném xuống, dùng chân di di, hỏi, “Đi dạo?”.
Mễ Giai sửng sốt một chút, mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy”.
Mạc Chấn Huân nhìn một lượt đánh giá cô, cuối cùng ánh mắt rơi xuống một đống túi trên tay cô, nhíu mày, “Như thế này gọi là đi dạo?”.
Mễ Giai gật đầu cười nhẹ, “Tự nhiên muốn tản bộ một chút, nên đi tới đây”.
Mạc Chấn Huân không hỏi nhiều, tính khí của anh có vẻ không được tốt lắm, lại hay nóng nảy, nhưng đồng thời anh cũng là một người đàn ông rất ga lăng. Cầm lấy mấy cái túi trong tay cô, “Đi thôi”. Nói xong cũng không chờ Mễ Giai, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Mễ Giai kinh ngạc, đuổi theo bước chân anh, cô vốn chỉ muốn đi tới