Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Vợ Ở Riêng

Người Vợ Ở Riêng

Tác giả: Mi Loan Loan

Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015

Lượt xem: 134395

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/395 lượt.

br>“Ừ.”
Thì Nhược Huyên hứng thú dồi dào, nhìn anh suy đoán: “Anh là a trạch sao?” Xem ra không giống Hikikomori nha.
Khoảng cách giữa đèn xanh đèn đỏ với trạm xe buýt không xa lắm, Thì Nhược Huyên vội vàng kéo Bùi Thần Dật xuống xe: “Chúng ta đến đó xem đi!”
Bùi Thần Dật không hề dị nghị, để mặc cô lôi kéo tay anh đến trước cửa hàng kia.
Cô vui vẻ chen qua đám người, cũng học cô gái bên cạnh cầm chiếc quần vừa sờ vừa chà xát, cô học người ta kiểm tra gấu quần, kiểm tra màu sắc, sau đó xem có tỳ vết nào không.
Bùi Thần Dật sớm đã bị cô bỏ tay ra, anh đứng một bên nhìn cô học người ta kiểm tra tỉ mỉ, đôi môi đỏ mọng mấp máy như đang tự nói gì đó.
Bình thường lúc này, anh thường ở nhà mình ôm laptop, ngồi trên ghế đánh máy, chen qua mọi người như vậy, anh không hề cảm thấy hứng thú cũng chưa từng thử, nhưng nếu như cô nói với anh, cho dù anh chỉ đứng một bên nhìn cô mua, hình như cũng là một chuyện rất thú vị.
Có lẽ hưng phấn lúc đầu cũng giảm bớt rồi, Thì Nhược Huyên cũng nhớ ra cô đi cùng một người, cô quay lại nhìn chung quanh, lập tức đã thấy anh đứng ở ban công, đứng trong đám người như hạc đứng trong bầy gà.
Cô thấy ánh mắt Bùi Thần Dật đang nhìn cô, cô cười dịu dàng với anh: “Anh đợi lát nữa tôi sắp xong rồi.”
Bùi Thần Dật mỉm cười không nói, nhìn ánh mắt cô dường như đã ngầm đồng ý rồi.
Thì Nhược Huyên ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt bà chủ: “Bà chủ, tính tiền.”
Bà chủ cười tít mắt nhìn Thì Nhược Huyên, nói giá tiền.
Thì Nhược Huyên vẫn tươi cười rạng rỡ nhìn bà chủ, trong đôi mắt to xinh đẹp hình như rất hưng phấn nóng lòng muốn thử: “Giá này mắc quá, không phải đại hạ giá sao ạ?”
“Cô gái, đây là giá thấp nhất rồi…, cô không lừa cháu đâu.”
“Cô nhìn xem, đường may bị lỗi, cũng may không cẩn thận.” Thì Nhược Huyên vừa vò vừa chà xát vải: “Hỡn nữa loại vải này rất dễ phai màu, đây là giá thấp nhất sao? Còn có cô xem này, vải cũng hỏng rồi, tại sao đột nhiên ở đây tối hơn hẳn? Bị nhuộm màu ạ?”
Cô đang nói chuyện với bà chủ thì Bùi Thần Dật nhanh trí đi đến bên cạnh cô, không biết nói gì, nhìn chiếc quần cô cầm, anh cảm thấy hơi buồn cười, quần bò phai màu? Còn nói người ta may hỏng, đường chỉ bị lỗi, như vậy mà cô cũng nói được.
Mấy cô gái bên cạnh nghe cô nói vậy hơi do dự, sau đó để chiếc quần bò xuống đi ra ngoài.
“Như thế nào, cô à?” Thì Nhược Huyên chớp chớp đôi mắt to tròn, mặt vô tội nhìn bà chủ.
Bà chủ cũng ngậm bồ hòn làm ngọt, muốn khóc nhưng không khóc nổi, ngày đại hạ giá cuối cùng, bây giờ cũng sắp hết rồi, bà chủ hoàn toàn không biết đối phó với vị khách khó tính này như thế nào, không thể làm gì khác phải hơn đành làm theo ý Thì Nhược Huyên rồi.
Nhìn cô gái tâm trạng vui vẻ đi bên cạnh, Bùi Thần Dật cũng không tự chủ được khẽ cười.
Thì Nhược Huyên nhìn thấy nụ cười như vậy cũng không xấu hổ, hả hể khoe khoang với anh: “Tôi rất lợi hại phải không, ha ha, lần đầu tiên ép giá thành công như vậy, nữ vương chiếc thắng chính là tôi.”
Lần đầu tiên? Chẳng lẽ cô sợ ép giá không thành công sẽ bị người ta đuổi đánh, mới thuận tiện kéo anh xuống xe sao?
Bùi Thần Dật gật đầu một cái, bị ánh mắt cô uy hiếp miễn cưỡng đồng ý nói chuyện với cô.
Anh cảm thấy không biết nói gì bây giờ: “Ép giá chơi vui vậy sao?” Cũng không phải thiếu mười mấy đồng tiền ăn cơm, ép giá khổ cực như vậy, không bằng mua luôn đi.
“Thử rồi mới thấy chơi rất vui, ha ha.” Thì Nhược Huyên liếc mắt nhìn Bùi Thần Dật cũng biết anh đang nghĩ gì: “Nếu không ép giá, vậy cứ đi đến cửa hàng chuyên bán quần áo ở bách hoá mua là được, ở đó còn có máy điều hoà.”
“Vậy vì sao?”
Thì Nhược Huyên liếc anh một cái: “Đây là thú vui, anh có hiểu không?”
Bùi Thần Dật hơi cong môi, anh thật sự vẫn không hiểu.
“Tôi nên nói gì?” Anh hoàn toàn không biết.
Thì Nhược Huyên cười lớn, cô phất phất tay làm bộ bàng quang nói: “Không cần nói gì cả…, chỉ cần nói câu 『Nữ vương Thì thật lợi hại』là được rồi, tôi rất thiếu người ngưỡng mộ.”
Bị cô lôi kéo nói mấy chuyện khó hiểu như thế nào cũng không phải lần đầu tiên.
Bùi Thần Dật nhớ hình như lần trước cô tức giận vì bạn trai trước, muốn anh làm bộ hẹn hò cùng cô; hình như lần đầu cô chạy như điên đụng phải anh, vẻ mặt đầy vô tội sai anh làm việc.
Lúc đầu biết cô, cho rằng cô là một cô gái nóng tính lại điêu ngoa bốc đồng được chiều chuộng, nhưng bây giờ mỗi ý nghĩ kỳ quặc của cô làm anh không biết nên khóc hay nên cười, anh phát hiện gần đây mình nhìn cô không thể rời mắt rồi, đặc biệt là lúc cô tức giận lườm người khác, còn có bộ dạng ngượng ngùng khi chuyển tầm mắt sờ cái mũi khó chịu.
“Này.” Nhìn cô cười vui vẻ, trong lòng anh cũng thấy vui theo.
Thì Nhược Huyên đưa túi đựng chiếc quần bò cho Bùi Thần Dật.
Bùi Thần Dật nhận lấy, nghi ngờ nhìn cô.
Chỉ thấy Thì Nhược Huyên chuyển tầm mắt, sờ mũi, giọng nói lí nhí, mềm mại như làm nũng: “Coi như là quà ra mắt đi, anh đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Bùi Thần Dật nhìn cô, vẫn không dời tầm mắt, anh rất thích nhìn dáng vẻ cô không được tự nhiên như vậy, nhận l