
Tác giả: Mi Loan Loan
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134341
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/341 lượt.
nh phúc,hướng về phía ếch đực cười rạng rỡ “A,anh cũng ở đây hả,cùng bạn gái ăn cơm?A quên giới thiệu” cô nhìn Bùi Thần Dật cười ngọt ngào,Bùi Thần Dật cũng đắm đuối đưa tình nhìn cô,khẽ mĩm cười.
thì Nhược Huyên đối với biểu hiện của anh cực kỳ vừa ý,nói tiếp “Đây là bạn trai mới của tôi,honey đã theo đuổi tôi thật lâu,anh ấy thật sự rất yêu tôi,vừa nghe tin tôi với anh chia tay đã thổ lộ với tôi,anh ấy đẹp trai lại ưu tú như vậy,tôi đương nhiên muốn nắm bắt giử lấy anh ấy”
không biết Bùi Thần Dật là cố ý hay vô tình,từ trên nhìn xuống ếch đực nói “Cảm ơn anh lúc trước đã chiếu cố bảo bối,làm phiền anh rồi”
thì Nhược Huyên nhìn động tác của Bùi Thần Dật,lại nhìn sắc mặt của ếch đực thay đổi,trong lòng điên cuồng vui vẻ.
cô giả vờ nhìn cổ tay trông rổng “Nha,thì ra đã không còn sớm,tôi cùng honey đang vội,chúng tôi đi trước nha”
Hoàn toàn không để ý đến con ếch đực kia cho tới bây giờ chỉ mới nói được một câu,thì Nhược Huyên ôm cánh tay Bùi Thần Bật,cười hạnh phúc đi khỏi nhà hàng.
Vừa xem vở kịch đến mê mẩn,mang theo ánh mắt sùng bái của cô phục vụ,thì Nhược huyên còn không quên nhắc nhở “bạn trai trước của tôi thật rất khách khí,anh ta nói bữa ăn này anh ta mời nha ha ha ha”
Thanh âm lớn cố tình để con ếch đực kia nghe được,mặt ếch đực nhất thời biến thành màu gan heo.
“Anh yêu sao anh lại giúp bọn họ thanh toán,sao lại muốn mời khách?hay là anh còn chưa hết hy vọng với người phụ nữ kia?người ta không chịu đâu,anh phải nói chỉ yêu mình em”
âm thanh cùng dáng vẻ kệch cỡm của ếch cái là ấn tượng cuối cùng của thì Nhược Huyên về hai con ếch kia.
Vừa ra khỏi nhà hàng,thì Nhược Huyên lập tức cười ra tiếng,không chút bận tâm đến hình tượng của chính mình.
Bùi Thần Dật nhìn cô đang sang sảng cười,không chào tạm biệt cô,vẫn đi theo bên cạnh cô,thậm chí không nhắc cô buông tay anh ra.
Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của thì Nhược Huyên,Bùi Thần Dật không hiểu sao tâm tình mình lại trở nên vui sướng,khóe miệng không tự giác khẽ cong lên.
Bên cạnh nhà hàng có một công viên nhỏ, là nơi tản bộ tốt nhất sau khi ăn, mà hôm nay không biết vì sao, người trong công viên ít đi hẳn.
Khi Thì Nhược Huyên và Bùi Thần Dật tản bộ, đi vào công viên nhỏ, dọc đường đi tiếng cười không ngừng.
Thì Nhược Huyên buông tay Bùi Thần Dật, bước nhanh lên phía trước, đến dưới gốc cây cổ thụ, cô dừng bước, chống lên thân cây gập người cười nghiêng ngả.
Quá khoa trương rồi, có buồn cười như vậy sao? Bùi Thần Dật hơi hơi nhíu mày.
Lúc Bùi Thần Dật còn chưa kịp phản ứng, Thì Nhược Huyên đang cười to đột nhiên "oa" một tiếng khóc lên.
Bùi Thần Dật lại đưa một tờ khăn giấy cho cô, kì thật anh có thể đem cả gói khăn giấy đưa cho cô, nhưng không biết vì sao, anh đột nhiên cực kỳ thích động tác như vậy, giống như động tác này có thể duy trì quan hệ của anh và cô.
Thì Nhược Huyên lại nhìn về phía anh, bắt lấy khăn giấy vừa xì mũi, vừa rầu rĩ nói: "Tôi mới không phải khóc vì thất tình, người đàn ông đê tiện kia có gì đáng để tôi khóc."
Bùi Thần Dật nhìn cô gật đầu: "Ừm." Không an ủi cũng không phản bác lại cô.
Thì Nhược Huyên cho rằng anh không tin cô: "Tôi khóc chỉ vì mắt nhìn người của tôi sai, thật là mắt bị mù, trước đây sao lại nhìn trúng người đàn ông đê tiện đó, vậy mà còn tình nguyện làm thục nữ vì hắn ta, già vờ đến mức khó chịu muốn chết." Cô vừa nói vừa khóc: "Tôi thật oan ức a, oa!"
Bùi Thần Dật có chút bất đắc dĩ nhìn Thì Nhược Huyên rơi nước mắt như mưa, anh rất ít nhìn phụ nữ khóc, mấy người bạn gái trước của anh tính tình còn "cay" hơn Thì Nhược Huyên, gặp chuyện uất ức chỉ biết tìm anh cãi nhau, anh chưa bao giờ thấy người nào khóc thảm hại như Thì Nhược Huyên, lần đầu đối mặt với tình huống như vậy, anh cũng không biết an ủi cô như thế nào.
Nhưng Thì Nhược Huyên lại nhanh chóng dừng khóc, cầm lấy khăn giấy lau khô nước mắt: "Này thích khoe hàng, anh tên là gì?"
Mặt Bùi Thần Dật không đổi sắc nhìn cô một cái: "Bùi Thần Dật."
"A, không ngờ tên cũng bình thường thôi, này sao lại cứ thích khoe hàng như vậy, vì hứng thú sao? Anh thích khoe quần lót với người khác?"
Bùi Thần Dật trừng mắt nhìn cô không nói một lời.
Ngược lại Thì Nhược Huyên lại tự nói tiếp, xem nhẹ ánh mắt của Bùi Thần Dật: "Ha, không thể tưởng tượng được anh lại có ham mê biến thái như vậy." Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô nhìn Bùi Thần Dật: "À, tôi tên là Thì Nhược Huyên, thật ra tôi cảm thấy anh là người đàn ông tốt, làm sao lại có loại ham mê biến thái như vậy? Ai, không cần giải thích, mỗi người một chí hướng thôi."
Bùi Thần Dật thiếu chút nữa trợn trắng mắt, cô cơ bản không cho anh cơ hội giải thích.
"Chúng ta có thể gặp lại không a?" Thì Nhược Huyên lại nghĩ mình không có phương thúc liên lạc với anh, hôm nay tam biệt không biết sau này có còn gặp lại anh, trong lòng có chút u buồn không rõ.
"Không phải cô nói chúng ta không đến một tuần đã gặp nhau đến ba lần sao, là vì tôi đang theo đuổi cô."
Thì Nhược