
Tác giả: Liên Liên
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134636
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/636 lượt.
phải sao?” Giọng điệu Từ Trọng Hi rất chua... Sắc mặt rất thối...
“Tiên sinh, có phải bây giờ anh đang ghen không?” Xoa xoa mí mắt, Kỳ Trăn cảm thấy hơi nhức đầu.
Trước kia không có bạn trai, Tư Đồ Tĩnh gây ra chủ đề nhàm chán, học muội đến chất vấn thì cô có thể mây trôi nước chảy cho qua; nhưng hiện tại Từ tiên sinh sắc mặt âm trầm không giống như nhân vật tuỳ tiện cho cô qua...
Cái này, có bạn trai rồi cũng không thể giống như trước? Cảm giác rất đặc biệt, nhưng đối mặt không thể trả lời không thể chất vấn, tâm tình cũng không thể vui sướng được.
“Anh không nên ghen sao?” Từ Trọng Hi sắc bén hỏi lại.
Hắc hắc... Hỏi như vậy, cô có thể nói không sao? Cô cũng không phải không muốn sống.
“Chúng em quen nhau lâu rồi... Lại là bạn chơi bóng chung, đương nhiên là gần gũi hơn so với người khác...” Kỳ Trăn nói lên tình sử với Tư Đồ Tĩnh.
Em van anh! Cơm có thể tùy tiện ăn bậy, đầu không cần phải tùy tiện nghĩ lung tung.
Cô và Tư Đồ Tĩnh làm bạn đã lâu rồi, nhưng cô và Hoa Hoa Công Tử [Play Boy'> tuyệt đối sẽ không có điện, xin không cần tùy tiện hoài nghi cô, được không?
“Ảnh chụp thân mật của hai người cũng quá nhiều đó?” Từ Trọng Hi càng lúc càng giận, dứt khoát tắt website, không hề xem thảo luận trên web¬sites.
“Đó là...” Thoáng chốc, Kỳ Trăn cảm giác lời mình kém cỏi.
Cô làm sao giải thích đó là Tư Đồ Tĩnh vì chuẩn bị kinh phí cho hội học sinh, đã làm ra chuyện này? Việc này để cho người không liên quan biết rõ, được không?
Cái này xem như bí mật của Tư Đồ Tĩnh a?
Nói với Từ Trọng Hi, không phải là cô phản bội Tư Đồ Tĩnh, phạm vào tật xấu trọng sắc khinh bạn? Nhưng không nói Từ Trọng Hi còn có thể tiếp tục hiểu lầm... Aii, vì sao lại có chuyện vớ vẩn như vậy?
Kỳ Trăn bắt đầu cảm thấy mặc kệ nói hoặc không nói, cô sẽ biến thành heo nịnh nọt hai mặt.
“Em không muốn nói coi như xong!” Chứng kiến biểu lộ của Kỳ Trăn, Từ Trọng Hi phẫn nộ quay đầu, bắt đầu làm việc.
Ai! Bây giờ là như thế nào đây?
Chiến tranh lạnh với cô sao? Kỳ Trăn biết rõ bệnh ấu trĩ của Từ Trọng Hi lại tái phát. Nếu như cô không để ý tới anh, vậy anh có thể sẽ càng tức giận hơn.
Có thể hiện tại cô thật sự không có biện pháp nói với anh cả quá trình sự việc, ít nhất không thể ở trường học.
Văn phòng chỉ có bốn mét vuông, bên ngoài hành lang còn có người...
Không phải chỗ nói chuyện... Nói, để cho người khác nghe được, Tư Đồ Tĩnh sẽ có phiền toái lớn. Kỳ Trăn bất đắc dĩ thở dài, ngồi lại vị trí của mình, bắt đầu xử lý văn kiện trong tay. Anh thích giận như vậy... cô cũng không thể bảo anh không nên tức giận, không phải sao?
Vốn muốn nói chuyện này với anh, hiện tại anh tham giận như vậy... Vậy thì để cho anh giận trọn vẹn, cô đi làm chuyện của mình trước đã!
Hắc, không cần nhớ cô quá đó!
Ôi! Có thể thường tới nhà cùng mình làm bài thì hay quá, nhưng đây là chuyện không có khả năng... .
Ai, nếu như giải phẫu tim thành công, có thể trở về trường học đi học, ít nhất còn có một năm thời gi¬an ở chung, nhưng nếu như không thành công...
Thiên Khởi nhìn Kỳ Trăn, dưới đáy lòng trăm trở ngàn chuyển vấn đề cũ mà cô và cha mẹ phải đối mặt.
Rốt cuộc có nên đi Mĩ quốc phẫu thuật tim hay không?
Nhìn người bạn cô thích nhất, trên mặt Thiên Khởi mang ý cười, hai tay thoáng nắm chặt, tiết lộ ra trong lòng có bí mật.
“Trường nào chịu dùng học sinh thành tích không tốt làm việc công?” Phương pháp nào là đúng? Muốn ói chút hay không?
Từ Trọng Hi tức giận liếc anh ta, bây giờ là như thế nào? Lúc trước cũng là do anh ta sai khiến anh, hiện tại hối hận có thể quá muộn hay không?
“Kỳ Trăn là đội trưởng đội bóng rổ nữ, lớp phó lớp học... Thỉnh thoảng còn phải giúp hội học sinh làm ít việc... Nói tóm lại, cô ta là một nhân vật phong vân của trường học. Giờ vừa làm vừa học của cậu đã chiếm đi thời gian của cô ấy rất nhiều.” Không ít học sinh tới kháng nghị với anh, Tư Đồ Tĩnh cũng hi vọng Từ Trọng Hi có thể sắp xếp lại một ít thời gi¬an, bởi vì gần đây sau khi học xong cũng rất ít khi thấy bóng dáng Kỳ Trăn.
“Những điều này, cô ấy không có nói với mình.” Liếc nhìn bạn tốt, giọng điệu Từ Trọng Hi tỏ vẻ đạm mạc. Huống chi hiện tại cô đã biến đi không thấy bóng dáng, không ở phòng làm việc của anh... Truyền Đạo chạy tới kháng nghị chuyện này với anh, cũng không khỏi quá buồn cười đi?
“Cá tính cô ấy còn mạnh hơn đàn ông... Những điều này hẳn là cũng sẽ không nói ra.” Uông Truyền Đạo lưu ý đến biểu lộ quái dị trên mặt trứng thối, nhàn nhạt giải thích thói quen thường ngày của Kỳ Trăn.
“Cô ấy có khí chất nam tử ở chỗ nào? Chỉ quá thẳng thắn thôi.” Từ Trọng Hi nghe được chữ làm cho mình nhíu mày, mở miệng uốn nắn.
“Chuyện này sao...” Nên nói như thế nào?
Cô cũng thẳng thắng đến hơi quá đáng a? Còn có, con gái không phải nên hàm súc, uyển chuyển sao? Cô luôn cực kỳ trực tiếp, lại quá nặng nghĩa khí bạn bè... Uông Truyền Đạo có thể đưa ra nhiều ví dụ, nói rõ anh hiểu Kỳ Trăn, nhưng trong đầu lại sáng ngời cảm gi