
Tác giả: Mị Dạ Thủy Thảo
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 134939
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/939 lượt.
ánh bao, sau đó là bốn món ăn cùng một món canh, không tính phức tạp, nhưng đối với một người mà nói cũng có chút xa xỉ.
Mị Ngạn Nhi cầm bánh bao cắn một cái rồi lại nhíu nhíu mày, nhả bánh bao buông xuống.
" Chủ tử, bánh bao này ăn không được sao ? Tiểu nhân kêu người ta đổi cái khác đến đây. " Trước kia mỗi khi tới giờ ăn chủ tử rất ít khi ăn bánh bao, hôm nay chủ tử ăn bánh bao còn làm hắn nho nhỏ kinh ngạc một chút, không ngờ chủ tử đi ra ngoài vài ngày liền khẩu vị đều thay đổi.
Nhưng bây giờ xem ra cũng không giống như hắn nghĩ.
" Không cần, ta không muốn ăn, ngươi đem xuống đi. " Mị Ngạn đột nhiên thấy mình đã không có khẩu vị, một điểm đồ vật cũng không muốn ăn.
Tiểu Mộng Nhi có chút há hốc mồm, chủ tử như thế nào lại không ăn liền không ăn rồi, lúc nãy mới ăn một ngụm bánh bao thôi a…
" Đem xuống đi thôi, còn ngây ngốc làm gì đó. »Mị Ngạn Nhi nghiêm mặt, Tiểu Mộng Nhi sợ tới mức run lên, nhanh chóng dọn bữa trưa rồi lui xuống.
" Ai… " Tiểu Mộng nhi đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình nàng, lập tức cảm thấy có chút hiu quạnh, một loại thản nhiên tưởng niệm xông ra, mới một ngày thôi nga, thế mà nàng đã bắt đầu tưởng niệm nam nhân kia sao ?
…
Mị Ngạn ở trong phòng xử lý trong hai ngày, ngẫu nhiên rãnh rỗi vẫn cảm thấy cái kia bóng dáng Thạch Mặc vẫn tại trong đầu mình mò mẫm sáng ngời, sau đó nàng phát hiện liền chính mình có một chút không phân biệt được mùi vị, cảm thấy chính mình mới trôi qua ba ngày thôi mà thân thể dường như gầy đi một vòng lớn.
Bất quá, may mắn hôm nay chính là ngày mừng thọ của mẫu vương, qua hôm nay nàng có thể đi tìm Thạch Mặc của nàng rồi, nàng phải ăn hết một mâm bánh bao mới được, đem thân mình gầy gò đè xuống dưới đống thịt thơm ngon để bồi bổ tốt bù đắp vô mới được, bất quá… lần này nàng phải mang theo chút ít tiền, cũng mang cho hai huynh đệ Thạch Mặc cùng Thạch Triệt món gì đó tốt một chút, đừng cho bọn họ mỗi ngày đều phải ăn khoai lang cùng khoai tây, làm cho nàng hiện nghĩ đến cũng không khỏi có chút đau lòng.
" Nhị muội, đang ở trong này nghĩ gì thế ? Như thế nào lại không đi vào ? " một cái thanh âm rất ôn hòa vang lên, cắt đứt Mị Ngạn Nhi đang miên man suy nghĩ.
Mị Ngạn Nhi ngẩng đầu lên, mới phát hiện mình đã đi tới phòng ngoài, mà cùng mình nói đúng là vương phi Vương Khánh thân sinh - đại ca Mị Nham Quyết, là một cái nam tử thập phần ôn hòa, mà đứng bên cạnh hắn chính là một nữ nhân anh khí bức người, chính là thê chủ của đại ca – Binh bộ thượng thư Đặng Vũ Nghiên.
" đại ca, đại tẩu, các ngươi đã tới. " Mị Ngạn Nhi đáp lại lớn tiếp đi đến, Đặng Vũ Nghiên cũng có chút cười cười.
" Nhị muội, chúng ta vào đi thôi. " Mị Nham Quyết cũng không nói gì thêm, một mực đều nở nụ cười ôn hòa.
Mị Ngạn Nhi nhẹ gật đầu, ba người một chuyến đi vào trong phòng, người hầu bên người đều lưu lại ngoài cửa.
Mừng thọ của Thương vương gia cũng không có mời ngoại nhân, tới chỉ là vài phi tần cùng hài tử của bà, tuy chỉ nhiêu đó thôi nhưng số lượng cũng đã đạt đến mức khoảng mười chín người, đương Mị Ngạn Nhi cùng Mị Nham Quyết đi vào thì phòng cũng đầy người rồi…
" Uy, đây không phải nhị tỷ sao, nghe nói đang ở bên ngoài phong lưu mà, như thế nào lại cam lòng trở lại rồi ? "
Mị Ngạn Nhi vừa mới tiến vào liền nghe được một thanh âm trào phúng, không cần nhìn cũng biết thanh âm này là của tứ muội Mị Ngưng Lạc mà nàng ghét nhất.
(mm : cái " vừa tiến vào " nguyên văn là " vừa mới tiến đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ " bấm vào liền thấy từ " đi ra tiến vào " nên dùng từ này cho ngắn gọn :)) )
" Hừ, ngươi đây không phải cũng bị mẫu vương mời về đây sao, ngươi cũng bỏ được vài nam nhân ngoài kia thì ta vì sao lại không bỏ được, cũng không thể nhường muội muội ngươi coi thường. "
Muốn nói nàng vì sao lại chán ghét muội muội này a, cái này cũng phải mang hai năm trước nói đến, tuy những huynh đệ bọn họ trong lúc đó có rất ít liên lạc, cũng không phải thực thân mật, tựa hồ cũng bởi vì phụ mẫu bỏ mặc nên có chút xa cách, nhưng trên thực tế ở chung cũng không sai tốt đẹp, khó được con cháu nhà giàu tránh được tràng diện người giãy ta đoạt, nhưng ai biết được vương phủ này không có người đoạt, nhà này cũng không có ai giãy, nhưng là… lại có một nam nhân giãy lên…
Liền nói, mẫu vương đối với nhóm phụ phi đều đối xử rất tốt, yêu thương nuông chiều nhưng sức chiếm hữu lại rất cao, mà lí do vì sao đem những hài tử này chán ghét bỏ lại cũng là vì mẫu vương không thích bọn họ chiếm dụng thời gian của phụ phi (mm: :’v kham nổi không), nghe nói lúc bọn họ còn rất nhỏ chỉ vì không muốn những hài tử bọn họ đoạt mất sự chú ý của phụ phi liền đem bọn họ giao cho hạ nhân nuôi, chính bà liền mang theo đám người phụ phi đi (mm : lang thang :v) du ngoạn khắp nơi…
" Tất cả đứng lên a, mọi người đã đến vậy liền bắt đầu mở yến a. " Thương vương gia quét một vòng nhìn những đứa con của mình, coi như ôn nhu nói.
" Dạ. " mọi người đều ứng tiếng trả lời, sau đó Mị Ngạn Nhi