
Tác giả: Súp Lơ Leng Keng
Ngày cập nhật: 04:44 22/12/2015
Lượt xem: 1341291
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1291 lượt.
ền mấy ly.
Trong lòng tôi giật lên thình thịch, tôi sớm nên nhớ đến, anh là khách hàng lớn của công ty tôi, bữa nay nhất định sẽ tham gia tiệc rượu nha. Chuyện vừa rồi anh đều thấy hết sao, hôm nay Ứng Nhan rất che chở tôi, bộ dạng bọn tôi cũng rất thân thiết, ngay cả Thọ Phương Phương cũng dạo một vòng sang đây, Trình Gia Gia trước kia luôn đặc biệt nhạy cảm chuyện Ứng Nhan tiếp cận tôi, hiện tại nhất định càng thêm sôi máu.
Nhưng mà tôi lập tức thầm mắng mình, Lý Nhị Nha, mày đúng là đáng phỉ nhổ, có cái gì mà sợ, chia tay cũng đã chia tay rồi, anh còn có thể thế nào, hơn nữa trường hợp ở trước công chúng thế này, anh vướng thân phận, hẳn cũng không dám có hành động quá đáng, tiệc rượu đến nơi đến chốn xong thì tôi đã trốn đi trước rồi.
Dù vậy, tôi vẫn bất giác liếc mắt nhìn sang bên đó, tôi không thể không thừa nhận, tên Trình Gia Gia thật có phong phạm ngọc thụ lâm phong, hơn mười ngày không gặp, anh dù hao gầy đi chẳng ít, nhưng phong thái vẫn mê người như trước, mấy cô gái ở bàn bên kia toàn bộ đều vây quanh anh, nhưng anh cũng chẳng cự tuyệt ai, bất luận ai kính rượu, anh cũng chỉ trầm mặc nuốt xuống một ly rồi lại một ly.
Tôi ở chỗ này hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, cánh tay bị ai đó kéo nhẹ, lòng tôi phút chốc tỉnh táo lại, bây giờ là lúc nào, nghĩ mấy chuyện vô dụng đó làm gì. Tôi như không có việc gì mà thu tầm mắt lại, quay đầu, Ứng Nhan đang cau mày, bất mãn trừng mắt liếc tôi một cái: "Cô đực mặt ra cái gì hả, Uông tổng với Lý tổng bên kia còn chưa kính rượu kìa."
Tôi ngó qua đối diện, Uông tổng này so với Vương tổng già bên kia còn muốn lớn tuổi hơn, đầu sói sọi, lóe ra hào quang thông minh, trên trán có mấy sợi tóc được ông ta tém ngang đầu, khi uống rượu động tác hơi mạnh, phiến tóc mảnh che đầu đó lập tức rớt xuống, sau đó ông ta sẽ vung đầu, khiến nó quay về chỗ cũ, không lâu sau rớt xuống nữa, lại vung đầu trả nó về, vòng qua vòng lại, thật khiến người ta thấy tốn sức thay cho ổng, hận không thể lấy keo xịt tóc mà cố định nó lại một chỗ. Toàn bộ ông tổng của bàn này xem ra đều không lớn, tại một bàn toàn người già, Ứng Nhan đặc biệt có dáng ngọc thụ lâm phong, lần trước tôi phát hiện bộ dạng Ứng Nhan cũng rất thuận mắt, hóa ra như Ứng Nhan thế này cũng được coi là thanh niên tài tuấn nha, tôi tận lực xem nhẹ Trình Gia Gia, anh cũng ở trong hàng ngũ ông tổng cần phụ trách à.
Uông tổng có phần khó khăn, không dễ nói chuyện như Vương tổng, ông ta nhìn chằm chằm ly rượu của tôi, bắt đầu bác bỏ từ từ lý do thoái thác, gì mà thành ý, rồi cảm tình, ngay cả nhân phẩm cũng lôi lên, khốn, lão già này, còn thành ý với cảm tình quái gì, tôi với ông mà có cảm tình thì mới không ổn đó.
Đối với trường hợp thế này, tôi cầm ly rượu mà không biết phải làm sao, bất giác quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Ứng Nhan, Ứng Nhan đang ngồi đó nhíu mày, với loại tình huống này, hắn cũng vô phương nói đỡ giùm người trong công ty trước khách hàng, hắn ngó mặt tôi, đại khái là chưa thấy biểu hiện quá chén nào, nên bảo tôi châm thêm rượu: "Tiểu Lý, cô thêm vào đầy chút nữa cho đẹp lòng Uông tổng đi."
Tôi gặp chỉ thị thì bắt đầu hành động, lập tức xách chai rượu sang, trước tiên rót vào ly mình trước, để Ứng Nhan biết là tôi có châm thêm, tôi không biết nên châm nhiều hay ít, vì thực sự cũng chẳng ảnh hưởng gì, tôi thật sự đổ đầy ly mình luôn, mọi người trên bàn đều hứng thú nhìn tôi, theo ly rượu đầy của tôi, ánh mắt mọi người nhìn tôi không giống ban nãy nữa, tôi hồ nghi không biết phải mình rót nhiều quá rồi không, lại quay đầu nhìn Ứng Nhan, Ứng Nhan đang ngồi đó nhìn tôi với nét mặt kì dị.
Lòng tôi chợt lạnh, nguy rồi, sắp ngã sấp xuống rồi, thật đáng xấu mặt mà. Nhưng so với xấu mặt thì tôi sợ va trúng những người ngồi trên bàn rượu hơn.
Lúc đó Ứng Nhan vừa hay lại ở bên cạnh tôi, hắn vừa thấy tình trạng của tôi bên đây thì lập tức xoay người lại đỡ tôi, có lẽ tôi thủ thế ngã lại không kịp, nên nhào đầu vào Ứng Nhan, va mạnh vào ngực hắn, bị tôi đây bất ngờ ập tới, Ứng Nhan ngẩn người, nhưng hắn vẫn phản ứng rất nhanh, nhanh chóng cầm lấy cánh tay tôi đỡ lại.
Việc này thu hút toàn bộ ánh mắt của người trên bàn, Trình Gia Gia đang khách sáo nhiệt tình nói chuyện với Uông tổng bên kia cũng im bặt, trên bàn lặng thinh như chết.
Tôi chật vật đứng dậy, ngượng ngùng giải thích với Ứng Nhan: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi bị vấp."
Ứng Nhan vẫn giữ lấy cánh tay tôi, thân thiết cúi đầu: "Cô không sao chứ, cẩn thận một chút."
Đại khái là vì bị động tác của tôi với Ứng Nhan kích thích, Thọ Phương Phương bên kia đứng ngồi không yên: "Tiểu Lý, có khỏe không, rảnh được thì mau lấy áo khoác đi, Hồ tổng chờ lâu đó."
Tôi bắt đầu ý thức được khoảng cách giữa tôi với Ứng Nhan hơi gần, trên bàn thì đang có hai kẻ như hổ rình mồi, tôi không dám ngẩng đầu nhìn Trình Gia Gia, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Ứng Nhan ra, liên tục gật đầu với Thọ Phương Phương: "Vâng vâng, tôi đi ngay."
Đến khi tôi cầm áo khoác về bàn thì Thọ Phươn