XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Tác giả: Súp Lơ Leng Keng

Ngày cập nhật: 04:44 22/12/2015

Lượt xem: 1341283

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1283 lượt.

g ly rượu, còn níu lấy tay một anh cấp dưới của mình, gào thét uống tiếp, lúc này khách hàng đã đi hết, chỉ còn lại quân mình, mọi người cũng không kiêng dè, cả đám quậy tưng bừng, tôi cũng bị mọi người lôi đi tưới cho mấy ly.
Đầu của tôi càng choáng trầm trọng, tôi kỳ thật đã sắp say, nhưng so với bọn Thọ Phương Phương vẫn còn tốt hơn, lòng tôi vẫn còn chút tỉnh táo, tôi nỗ lực ngó chung quanh, Thọ Phương Phương càng tỏa ra tính nữ vương, trông chả khác gì đàn ông, gọi anh gọi em loạn tùng phèo cả lên, cô ấy cũng nhìn thấy tôi, buông hai chàng trai bên cạnh ra, lảo đảo đi về phía tôi, trên đường vấp phải cái ghế dựa, ngã oạch lên nền đất.






Thọ Phương Phương cong vẹo người chẳng đứng lên nổi, tôi bị cô ấy khiến cho giật mình, trong đầu tỉnh lại tí chút, nhanh chóng thừa dịp hỗn loạn, chạy tới phòng nghỉ ban nãy mà tránh ngọn sóng đầu gió.
Tôi ngồi xuống một cái sofa nhỏ trong góc tối, tiếng cười bên ngoài vang vọng vào, dường như Ứng Nhan đã về rồi, tôi nghe hắn chỉ huy Tiểu Lí sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, đại khái chỉ có hắn với Tiểu Lí là tỉnh táo, Tiểu Lí thi thoảng còn hỏi hắn, có cần mang về hay không. Giọng của bọn họ bắt đầu loãng đi, tôi biết cồn phát huy tác dụng rồi, đầu tôi chóng tới ngất ngư, nhưng không khó chịu, chỉ thấy phòng nghỉ bây giờ sao tự nhiên oi bức quá.
Tôi nghe thấy Ứng Nhan hỏi: "Quản lý Thọ, Lý Nhị Nha đâu?"
Thọ Phương Phương hàm hồ, âm thanh đứt quãng: "Không biết...mới vừa...ở đây, cô ta...cô ta cũng có uống rượu..."
"Ừm, cực cho cô rồi." Ứng Nhan dường như muốn làm Thọ Phương Phương an lòng, "Quản lý Thọ, tôi để Tiểu Lí đưa cô về trước, tôi ở lại đây xem còn phải thu xếp gì nữa không."
Vừa phủ nhận xong tôi đã hối hận, sao tôi phải giải thích với anh, chúng tôi đã chia tay, chia tay rồi!
Tôi chưa bao giờ biết sức tôi lại lớn đến thế, tôi giật người ra khỏi Trình Gia Gia, lảo đảo lùi lại mấy bước, quay đầu hét về phía anh: "Tôi còn cần anh quản sao, anh đi về lo cho em gái nhỏ Tiểu Thanh của anh đi!"
Một câu hét này khiến tôi thật thoải mái, nhìn thấy Trình Gia Gia bất đắc dĩ nhíu mày đứng đó, giận trong lòng tôi lập tức được trút đi, phòng nghỉ dường như cũng không còn u ám nữa.
Cửa đằng sau lại "kẹt" lên một tiếng, tôi tuy đang choáng váng đầu óc, nhưng tôi thấy mình còn chưa say đâu, tôi xiêu xiêu vẹo vẹo xoay người, hóa ra là Ứng Nhan, phía sau còn có hai người đi theo, Ứng Nhan vừa thấy bộ dạng của tôi, thì biểu biện của hắn với Trình Gia Gia giống nhau như đúc, cũng là tới đỡ tôi, cũng là nói một câu không khác nhau cho lắm: "Sao lại say thành thế này rồi?"
Sao lại say thành thế này rồi à, tôi rõ ràng chưa hề say, bọn họ thế nào mà lại một mực bảo tôi say thế, tôi giận, cực kì tức giận, càng kiên quyết phủ nhận: "Tôi không có say!"
Hai người đàn ông đối diện phản ứng cực kì thống nhất, trăm miệng một lời: "Đúng, không say, em không có say."
Cái này rõ ràng là lừa gạt, tôi say đến nhường này rồi mà, tôi càng tức giận, vung tay, chỉ vào Trình Gia Gia, miệng như bắt đầu có ý thức mà thao thao bất tuyệt: "Tôi biết, tôi quá thành thật, nên mới bị các người khi dễ. Anh, Trình Gia Gia, em gái anh là cái loại nào anh không biết sao, không phải là cướp bạn trai người khác à, làm cướp mà còn kiêu ngạo đến thế hử, anh không dạy nó cho đàng hoàng, lại còn đi giúp nó khi dễ người khác, hai anh em yêu thương nhau thì cứ việc, nhưng kẻ khác cũng là người vậy, gì mà khờ dại không hiểu chuyện chứ, khờ dại cũng có thể tùy tiện đi hại người sao? Tôi van anh, anh mang theo em gái anh cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Tôi nhìn Trình Gia Gia miệng vừa mở lại khép, tựa hồ muốn nói xin lỗi. Xin lỗi à? Có tác dụng cái rắm!
Thật con bà nó thống khoái nha, tôi ngừng nói xong, xoay người, không muốn tiếp tục để ý tới Trình Gia Gia, không ngờ dưới chân mềm nhũn, đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã. Ứng Nhan cách tôi gần nhất nhanh chóng xoay người đỡ tôi, lỗ tai hắn ngay trước mắt tôi, hồng hồng, đỏ rực, khiến người ta chỉ muốn nhéo một cái. Tôi nghĩ nghĩ, giơ tay nhéo, nhéo một cái cũng không sao chứ, trước kia hắn khi dễ tôi nhiều như vậy, giờ tôi nhéo có một cái, cũng không tính là có lỗi với hắn nhỉ?
Ngay sau đó, tôi phát hiện tay tôi thật sự đã động tới lỗ tai Ứng Nhan, ừm, sờ vào cũng đã lắm, tiện tay nhéo nhéo: "Còn anh nữa, Ứng Nhan, anh cũng chẳng phải phường tốt lành gì, tôi còn nhớ mồn một anh mỗi ngày đều ức hiếp tôi, bắt tôi làm cái việc trời đánh thánh vật đó, hại tôi xấu hổ muốn chết trong ngân hàng, còn khấu trừ tiền lương của tôi, có phải bắt nạt tôi sung sướng lắm không hả?"
Ứng Nhan bị tôi tập kích đột ngột không biết phải làm sao, thần sắc rất chi là kì quái. Tôi trong lòng nhớ tới Thọ Phương Phương lại càng thêm tức, lực trên tay tăng thêm xoắn lấy tai hắn, còn xách xách đầu hắn lên: "Còn nữa, đều là tại anh, Thọ kinh giờ hận tôi muốn chết, cứ như tôi là thiếp của anh ấy. Mà, Thọ kinh đâu?"
Tôi bắt đầu tìm kiếm Thọ Phương Phương khắp nơi, tôi n