
Tác giả: Cố Diệp Mạn
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341183
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1183 lượt.
em đừng quản.” Cố Lãng xoa xoa đầu nàng, “đói bụng chưa, chúng ta đi ăn.”
“Em muốn đi an ủi An An.”
“Nam Tử cho người đi theo cô ấy rồi, em không cần lo, theo anh về nhà.”
Về đến nhà, Tần Tiểu Mạn vẫn thấp thỏm, thấy An Nhiên gọi điện tim lập tức chùng xuống nhẹ nhõm, “bạn ở đâu?”
Giọng nói An Nhiên có chút khàn, “Đêm nay bạn cho mình ở nhờ đi. Mình ngày mai phải đi đưa Lâm Lâm về nhà.”
Cố Lãng tuy không muốn vẫn lái xe đưa Tần Tiểu Mạn đên đón An Nhiên.
An Nhiên mắt đỏ hồng, rõ ràng là vừa mới khóc. Tần Tiểu Mạn bận rộn dọn dẹp căn phòng trước đây cô ở, giục An Nhiên nhanh chóng nghỉ ngơi.
Tần Tiểu Mạn tắt đèn, rón rén bước ra ngoài lập tức bị Cố Lãng bế bổng lên, đi vào phòng.
“Chờ một chút, hôm nay không được!”
“Vì sao không được?” Cố Lãng tiếp tục hôn lên ngực cô, tay không yên phận vén váy cô lên, kéo chiếc quần nhỏ xuống. Thấy cô quan tâm An Nhiên như vậy, trong lòng anh thấy chua ghê gớm. Người phụ nữ kia, Nam Tử đối với cô ta như vậy còn không chịu quay đầu trở về. Phải mang Tiểu Mạn cách cô ta càng xa càng tốt, không lại học thói hư tật xấu của cô ta.
*Chớp mắt, cả gái cũng ghen hử anh*
Tần Tiểu Mạn đẩy đẩy đầu anh ra, “đêm nay em muốn nói chuyện với An An.”
“Có cái gì đâu mà nói, cô ấy ngủ rồi còn gì?”
“Anh biết cái gì?” Tần Tiểu Mạn chống đỡ không hiệu quả, cảm thấy tức giận, đấy mạnh anh một cái, kết quả, hơi quá tay, khiến chính mình cũng bị ngã đè lên người Cố Lãng.
Tâm tình Cố Lãng tốt hẳn lên, hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô, cười cười: “Hóa ra em muốn ở trên?”
“Cút đi!” Tần Tiểu Mạn lồm cồm bò dậy, chỉnh lại váy áo. Cố Lãng dù không muốn, vẫn phải để cô đi.
Không có cô nằm cạnh, giường có vẻ như quá rộng. Cố Lãng nằm một lúc cũng không ngủ được, ngồi dậy bật máy vi tính.
Hộp mail của Tần Tiểu Mạn thất tao bát loạn, cái gì cũng có. Một e-mail mới gửi đến còn chưa ai đọc khiến anh để ý, click vào, sắc mặt bỗng trở nên trầm xuống, di chuột đến nút xóa, ra ngoài sân thượng phiền muộn hút thuốc.
Trước đây, lúc ở chỗ Tần Tiểu Mạn đang là giữa trưa nắng chang chang thì ở chỗ Cố Lãng lại là đêm khuya vẳng vẻ, hai người thường cách cả đại dương gọi điện cho nhau.
“Cố Lãng, có người bảo em làm bạn gái anh ta. Anh nói xem, anh ta có thật không?” Tần Tiểu Mạn ngượng ngùng hỏi Cố Lãng.
“Chắc chắn không phải, đừng để ý đến hắn.” Cố Lãng ngay lập tức kết luận.
“Làm sao anh biết?” Tần Tiểu Mạn không cam lòng, “anh ta bảo em đáng yêu mà.”
“…” Cố Lãng trầm mặc, không sai, nha đầu này vốn dĩ rất đáng yêu. Cô lớn rồi, cũng đến lúc yêu đương rồi.
“Eh, anh có nghe hay không thế!” Tần Tiểu Mạn bất mãn gọi vài tiếng.
“Tiểu Mạn, Tô Lê Thâm tìm bạn.” Một giọng nói của con gái trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, Cố Lãng nghe thấy, lông mày hơi nhíu lại, cô ta sao lại cùng ở với Tiểu Mạn.
“A.” Tần Tiểu Mạn hoảng hốt, “An An, An An, Bạn nói xem mình phải làm sao đây? Có nên gặp anh ta không?”
“Haizz, dù thế nào, Tô Lê Thâm so với ông anh ngựa tre phong lưu nhà ngươi cũng xuất sắc không kém.”
Điện thoại lập tức bị ngắt.
…
Đợi đến khi Cố Lãng lòng như lửa đốt đáp máy bay về nhà, đến trường tìm Tần Tiểu Mạn lại bắt gặp cô cùng một người con trai khác hôn môi.
Anh tức giận muốn đi giáo huấn tên kia một trận, lại bị An Nhiên đứng gần đó gọi lại. “Cố Lãng, anh không phải bạn trai của cô ấy, dựa vào cái gì để làm phiền cô ấy? Có lương tâm thì tránh xa cô ấy ra. Cô ấy không phải là người để anh tùy tiện muốn làm gì thì làm.”
Cố Lãng im lặng một hồi, xoay người bỏ đi. Anh suy nghĩ rất lâu, mình đối với Tần Tiểu Mạn, là thương hay là yêu? Nếu yêu cô, thì từ lúc nào lại sâu đậm như vậy?
…
Kết thúc hồi ức, dưới chân Cố Lãng đã rơi đầy tàn thuốc. Là yêu sao? Thật là… anh xoa xoa ngực.
An nhiên ôm Tần Tiểu Mạn khóc một lúc lâu mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Tần Tiểu Mạn cau mày chắp vá lại những chuyện An Nhiên kể, càng nghĩ càng thấy phức tạp.
Nói chuyện một lúc lâu, miệng đã cảm thấy khát nước, cô khoác áo choàng vào, đi ra ngoài tìm nước uống. Thấy đèn ban công vẫn còn sáng, “Khuya lắm rồi, anh không ngủ đi, mai còn phải đi làm nữa.” Tần Tiểu Mạn gõ gõ, cầm cốc nước tới đứng bên cạnh Cố Lãng.
Ban đêm gió lớn, Cố Lãng nhìn cô chỉ mặc váy ngủ cùng chiếc áo khoác mỏng manh, mặt tối sầm, kéo cô vào lòng, “Trời lạnh thế này. Đi ngủ đi.”
“Ừm.” Tần Tiểu Mạn uống xong cốc nước, thản nhiên bỏ vào tay Cố Lãng, loẹt xoẹt dép lê đi vào nhà.
Cái nha đầu này! Cố Lãng bất mãn nhìn chằm chằm bóng lưng cô, một câu dễ nghe cũng không nói, cái gì mà “Ừm”?
Có điều, vừa nhìn thấy Tần Tiểu Mạn trèo lên giường anh, cuộn mình thành một đống trong chăn, Cố Lãng lập tức dẹp hết mọi chuyện để hôm khác tính.
Nhìn người trên giường chỉ lộ mỗi cái đầu ra ngoài, Cố Lãng tủm tỉm cười, đến bên, xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh. Như biết được anh vào, Tần Tiểu Mạn quay người lại, nằm gọn trong lồng ngực của anh, thỏa mãn ngủ.
Cố Lãng hôn lên tóc cô, trong lòng vô cùng ấm áp, vỗ vỗ lưng cô, quyết định hôm nay làm chính nhân quân tử, cái gì làm c