Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhà Có Chó Dữ

Nhà Có Chó Dữ

Tác giả: Thiên Thảo

Ngày cập nhật: 04:44 22/12/2015

Lượt xem: 1341089

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1089 lượt.

Mike cười một chút, "Anh không biết tôi từng là thủ hạ của A Kha sao?"
"Tại sao lại như vậy? Trong bệnh viện mà còn..."
"Không phải trong bệnh viện! Phong Lân nói tôi đưa anh ta ra ngoài mua quà sinh nhật cho cậu, không cho nói với bất kì ai." Phan Già thở gấp, "Anh ta nói muốn, muốn mua nhẫn cho cậu, vừa mới tới cửa hàng trang sức, có, có một kẻ tự nhiên lao tới, mạnh mẽ lôi anh ta vào trong một cái xe tải."
"Có biết là ai làm không?" Tư nam vội vã hỏi.
"Không, không biết!" Phan Già giống như khóc tới nơi.
"Chị đừng lo lắng, cứ về nghỉ trước đi!" Tư Nam an ủi cô, sau đó cúp điện thoại, trong lòng cân nhắc một chút về tình huống Uông Phong Lân bị bắt cóc.
"Có chuyện gì vậy?" Tu nghe thấy giọng nói lo lắng của Tư Nam, đi tối.
"Phong Lân bị bắt cóc rồi!" Tư Nam nhíu mày, "Rốt cuộc là ai làm?"
"Chẳng lẽ là Trịnh..." Tu chưa kịp nói xong ba chữ kia, quay đầu lại nhìn về phía Mike đang đi ra.
"Nếu như là cậu ta, tôi tình nguyện giúp các người." Mike thở dài một hơi.
"Mike, anh với anh ta..." Tư Nam nghi hoặc.
"Có một số việc, chính là số phận an bài rồi! Có lẽ là, tôi hẳn phải buộc cậu ta quay về Mĩ, nhốt lại trong phòng dạy dỗ tử tế mới được!" Mike thở dài lần nữa.
"Hẳn là ngoại trừ gã ta thì cũng chẳng ai có thể làm loại chuyện này đâu." Tu cau mày.
"Nhưng mà, cho dù chúng ta biết là do Trịnh Thụ Thần làm, làm sao có thể biết Phong Lân bị bắt đi đâu?" Tư Nam cau mặt chân mày, "Mấy tháng gần đây hình như chưa từng nhìn thấy anh ta xuất hiện công khai."
"Gọi điện thoại nói A Kha kiểm tra một chút." Tu cầm lấy điện thoại.
"Cậu gọi điện thoại cho A Kha trước," Mike nghĩ một chút, quay qua Tư Nam, "Tôi nghĩ, tôi biết một chỗ, có thể là cậu ta sẽ đem Phong Lân đến chỗ đó."
"Vậy chúng ta nhanh tới đó!" Tư Nam cũng không quan tâm nhiều nữa, "Tu, anh liên lạc với A Kha, kiểm tra được nơi nào thì lập tức gọi cho em biết nha. Em liên lạc với Đặng Tấn, để nhờ anh ấy kiểm tra luôn. Bây giờ em đi với Mike trước đến chỗ anh ta nghĩ ra xem có gì không."
"Được!" Tu gật đầu, một mặt phân phó Thước Nhã sắp xếp nơi ăn ở cho Joe, một mặt gọi điện thoại cho A Kha.
Tư Nam đi theo Mike vội vàng xuống lầu, đồng thời gọi điện thoại cho Đặng Tấn: "Alo, Đặng Tấn, Phong Lân bị bắt cóc rồi." Đem sự việc nói sơ lại một lần.
"Tôi nghĩ nếu như là Trịnh Thụ Thần làm, Phong Lân hẳn là bị gã ta bắt đến kho hàng của Tông Thụ đó!" Đặng Tấn trả lời, "Cậu đi trước, tôi lập tức tới ngay!"
"Được"! Tư Nam nhìn về phía Mike.
"Anh ta cũng nói là mang tới kho hàng?" Mike đã khởi động xe.






Phía trước là một khu nhà hoang tàn, đây là hạng mục cuối cùng của tập đoàn Tông Thị bị Uông thị thu mua, bởi vì không được nhiêu tiền, cũng bị Uông thị bỏ quên, còn chưa kịp cải tạo.
"Ở đây?" Tư Nam xuống xe trước, hai người nhìn xung quanh, "Có cái gì đang phản chiếu kìa!" Tư Nam chỉ vào cửa sổ nhỏ cách đó không xa lắm, bên trong có ánh sáng phản chiếu lóe lên.
"Cậu đến trước đi, tôi sẽ tới ngay." Mike ra hiệu bảo Tư Nam đi qua trước, "Phải cẩn thận đó!"
Tư Nam gật đầu, cất bước di truyển trên mặt đất lổn nhổn đá dăm, né đi ánh sáng phản chiếu ra bên ngoài, mò đến trước một cánh cửa, đừng chân lại.
"Tao nói cho mày biết, không ai cứu được mày đâu!" Giọng nói hung tợn của Trịnh Thụ Thần, "Mày còn bày đặt anh hùng cái gì? Uông tổng! Uông tổng không ai bì được!"
"Thả anh ấy ra!" Tư Nam bỏ qua, bước một bước đến gần Trịnh Thụ Thần.
"Tư Nam, đừng tới đây, đi về! Đi về mau!" Uông Phong Lân kêu lên lo lắng, "Anh không có việc gì đâu! Về mau lên."
"Một mình mày mà nghĩ có thể mang nó đi sao?" Trịnh Thụ Thần cười lạnh, "Mày có phải quá ngây thơ rồi không vậy?"
"Nếu như có thêm tôi thì sao?" Tiếng của Mike vang lên sau lưng Tư Nam.
Trịnh Thụ Thần liền ngây ngốc ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn Mike, đột nhiên nước mắt tràn mi: "Mike..."
"Đi theo tôi, hay là ở lại?" Mắt Mile lạnh lẽo nhìn gã.
"Đi theo anh!" Trịnh Thụ Thần vứt khẩu súng trong tay xuống đất, thân hình cao lớn bổ nhào đến bên người Mike, "Em không bao giờ muốn phải rời khỏi anh nữa!"
"Cho dù tôi đem em nhốt vào trong nhà?" Mike đẩy gã ra một chút, nhìn gã cười lạnh.
Trịnh Thụ Thần dùng sức gật đầu: "Chỉ cần bên cạnh anh là được, cái gì em cũng không cần!"
"Ngốc nghếch!" Mike cười cười, lấy tay nâng khuôn mặt của Trịnh Thụ Thần lên, "Vậy thì đi thôi!"
"Uh." Cái người vừa mới nãy còn hung dữ gào thét, bây giờ lại ngoan hiền chẳng khác gì mèo nhỏ, hai tay ôm chặt cánh tay của Mike, giống như là sợ người kia có thể bất thình lình biến mất.
"Anh Hai!" Một gã áo đen kêu lên.
"Thả anh ta đi!" Lệ khí trên người Trịnh Thụ Thần giống như hoàn toàn bị Mike hấp thu, quay đầu lại nhìn thủ hạ của mình.
"Thả nó?" Gã áo đen đột nhiên cầm con dao trong tay kề lên cổ Uông Phong Lân, "Bọn tao đã phải chuẩn bị rất lâu như vậy, chỉ vì một câu nói của mày mà thả sao? Bọn tao thì sao chứ?"
"Anh muốn cái gì?" Tư Nam nhìn lưỡi dao kề trên cổ Uông Phong Lân,