pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Tác giả: Bạc Hãn Khinh Y Thâu

Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015

Lượt xem: 1342268

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2268 lượt.

hường xuyên đến chỗ dì......”
Ngụ ý là muốn dạy cô vẽ tranh? Lâm Miểu Miểu có chút sững sờ, Úc Hân là một họa sĩ nổi danh, hình như chưa từng nhận học trò, cũng không có người nhà, nếu không phải còn có vài người bạn, thực sự bà cũng rất cô đơn, trong lòng Lâm Miểu Miểu bỗng nhiên dâng lên chút cảm xúc, loại này cô đơn, cô đã từng trải qua nên biết rất rõ.
Úc Hân thấy cô không nói tiếp, cảm khái thở dài, vừa cười nói: “Cũng không biết có phải do lớn tuổi rồi hay không, đột nhiên có chút cô đơn. Vừa rồi ta còn nói với mẹ chồng con, để đứa nhỏ trong bụng con, nhận ta làm bà nội nuôi, nếu đứa nhỏ có hứng thú, về sau hãy đi theo ta học vẽ tranh......”
Lâm Miểu Miểu nghe thấy lời này, trong lòng cảm thấy có chút chua xót, đột nhiên nghĩ tới Lâm Thế Quần, ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại gật đầu: “Thời gian này chỉ sợ không được, đợi sắp tới, con sẽ đi tìm dì học hỏi......”
Sau khi tiễn Úc Hân, Lâm Miểu Miểu ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Diệp Ninh.
Lúc 8 tuổi, bởi vì đánh Diệp Ninh mà cô bị đưa đến nước Y, hơn mười năm sau, khi trở về, Diệp Ninh bày tỏ sự áy náy với cô, hai người thỉnh thoảng cũng có liên lạc với nhau, Diệp Ninh sẽ tặng một chút đồ tuy không quá đắt giá nhưng lại thể hiện được thành ý của anh tới hoa viên Thế Kỷ, Lâm Miểu Miểu không cự tuyệt, nghĩ cứ để thuận theo tự nhiên là được.
Nhưng hiện tại bởi vì chuyện của Lâm Thế Vân......
Anh ta gọi điện thoại tới, lại một câu cũng chưa nói, Lâm Miểu Miểu đợi trong chốc lát, mở miệng hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”
Anh ta hít một hơi thật sâu, thốt lên ba chữ, lại khẽ khàng mà yếu ớt như gió lướt qua.
“Thật xin lỗi.”
Điện thoại sau đó thì bị gác máy, Lâm Miểu Miểu có chút khó hiểu, Diệp Ninh xem như vì Lâm Thế Vân mà giải thích với cô? Nhưng rất nhanh, cô đã biết không phải như vậy.
Bởi vì Diệp Ninh tự thú.



LÀ ANH


Lúc Lâm Thế Vân đi ra từ phòng thẩm vấn, liền chạm mặt Diệp Ninh, bà ta giật mình, đợi sau khi thấy rõ thật sự là Diệp Ninh, lập tức bước nhanh tới trước: “Sao con lại ở chỗ này?”
Tiếp đó bà ta trông thấy chiếc còng số 8 trên tay Diệp Ninh, cùng hai người cảnh sát hai bên trái phải đang dẫn anh đi.
Bà ta sửng sốt, không dám tin nhìn Diệp Ninh, muốn nói gì đó, môi giật giật, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Phụ trách Lâm Thế Vân là nữ cảnh sát Tiểu Ngô, cô vội vàng tiến lên kéo Lâm Thế Vân ra: “Lâm phu nhân, bà có thể về rồi, đã làm phiền bà, xin bà thứ lỗi......”
Trái ngược với Lâm Thế Vân đang khiếp sợ, vẻ mặt Diệp Ninh thản nhiên hơn rất nhiều: “Mẹ, mẹ về nhà trước đi.”
Bà ta miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, cứng ngắc cười: “Ngô cảnh quan, vừa rồi tôi có chút kích động, nhìn thấy con mình...... Người làm mẹ nào mà không muốn bảo vệ con mình kia chứ.”
Tiểu Ngô đang muốn báo lại với Vương Húc tình huống của Lâm Thế Vân, điện thoại còn chưa thông, Lâm Thế Vân liền sửa lời, lý do cũng vô cùng đường hoàng.
Lâm Thế Vân sau khi rời khỏi sở cảnh sát, bên ngoài đã có người đứng chờ bà ta, bà ta vốn tưởng là Diệp Đạo, không nghĩ tới lại là Lâm Thế Quần.
Lâm Thế Vân cũng không quản còn có lái xe ở đây, liền vội vàng hỏi thẳng: “Anh hai, chuyện của Diệp Ninh là thế nào?”
Lâm Thế Quần không trả lời, mà bảo lái xe chạy tới biệt thự riêng của ông. Lâm Thế Vân đương nhiên cũng không phải đứa ngốc, biết trên xe không phải địa điểm thích hợp để nói chuyện, trong lòng tràn đầy nhẫn nại, lo lắng và nghi hoặc, gọi điện thoại cho Diệp Đạo, Diệp Đạo hiển nhiên cũng vừa mới biết được chuyện Diệp Ninh đi tự thú, trong giọng nói mang theo khiếp sợ và kinh hoàng.
“Em đang ở sở cảnh sát?” Diệp Đạo trầm giọng hỏi, “Anh cho người tới đón em.”
“Anh hai đã tới đón em.”
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im bặt, Lâm Thế Vân vội vàng “Alo” hai tiếng, Diệp Đạo ngữ khí trầm trọng mở miệng, “Anh cũng vừa mới biết tin, anh hai nắm tin thật nhanh a.”
Lời kia vừa thốt ra, đồng tử Lâm Thế Vân hơi hơi co rụt lại, vội quay đầu lại nhìn vẻ mặt lạnh buốt của Lâm Thế Quần, ngay cả lời tiếp theo Diệp Đạo nói bà ta cũng không nghe rõ.
Vài giây sau, bà ta cũng phục hồi tinh thần lại, nghe Diệp Đạo nói lại những đã chuyện xảy ra lúc bà ta bị giam giữ hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ, bị cánh báo chí khắp nơi đưa tin, mà Lâm gia, không ngờ lại không dùng bất cứ biện pháp khắc chế nào, đợi đến lúc hắn biết được, sự tình đã không thể ngăn chặn.
Đáy lòng Lâm Thế Vân như bị ngâm trong hầm băng, bỗng nhiên cảm thấy người anh trước mặt mình sao trở nên xa lạ quá.
“Thế Vân, em hiểu được ý của anh không?”
“Anh muốn nói gì?” Lâm Thế Vân mờ mịt hỏi.
“Chuyện của Diệp Ninh, em thử hỏi anh hai xem ảnh định tính toán thế nào? Diệp Ninh sao có thể vô duyên vô cớ đi tự thú? Thế Vân? Thế Vân?”
Lâm Thế Vân ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía trước, vài giây sau, mới đáp một câu: “Em đã biết.”
Cúp điện thoại, bà ta cơ hồ không cầm nổi chiếc di động, bàn tay vô lực rơi phịch xuống ghế, chiếc di động bị lực tác động bật lên, rồi rơi xuống bên cạnh, nỗi lo lắng kinh hoảng