
Tác giả: Tựu Mộ
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1341188
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1188 lượt.
?\', hứ!"
Tôi uốn éo eo, học theo cách nói chuyện của cô nàng tôi đã quên cả tên kia, Lâm Hạo Hải dở khóc dở cười: "Đến giờ em vẫn còn nhớ à? Nhưng người em nói là ai thế, anh chẳng có ấn tượng gì cả."
"... Quên đi, không có ấn tượng gì càng tốt. Không cần phải nhớ lại." Tôi bĩu môi.
Lâm Hạo Hải rửa xong bát đũa, đưa tay lên véo mặt tôi: "Vốn đã chẳng xinh đẹp rồi, còn tức giận nữa lại càng xấu đấy."
Tôi: "...Lâm Hạo Hải, rốt cuộc anh có biết an ủi người ta không đấy!"
Lâm Hạo Hải cười ôm chặt lấy tôi, tôi cũng chẳng thể nhịn được, tức giận tan biến hết, bật cười, còn đánh anh mấy cái tượng trưng. Hai người vui vẻ đùa giỡn ra khỏi phòng bếp, kết quả vừa mở cửa đã thấy mẹ Lâm mặt mày nghiêm túc đứng trước cửa.
Tôi: "..."
Thôi xong!
Bà ấy nghe được bao nhiêu rồi?!
Tôi căng thẳng nhìn Lâm Hạo Hải, Lâm Hạo Hải cười vớ#x1EDB;i tôi, chắc ý muốn bảo: Không sao đâu.
Quả nhiên, mẹ Lâm chỉ dùng ánh mắt vô cùng nghi hoặc nhìn tôi một cái, sau đó cũng không hỏi gì, quay người rời đi.
Tối hôm đó mẹ Lâm gọi cả hai cha con Lâm Hạo Hải vào phòng bà nói chuyện một hồi. Đến lúc ra tôi lo lắng hỏi Lâm Hạo Hải có phải bác gái đã đoán ra điều gì rồi không thì Lâm Hạo Hải chỉ lắc đầu nói không sao. Đến ngày thứ hai thái độ của mẹ Lâm với tôi dường như cũng tốt lên nhiều, mặc dù thỉnh thoảng vẫn mỉa mai đôi câu, kiểu như ngực tôi bằng phẳng thế, sau này không biết có tiện cho con bú không (đối với vấn đề này, tôi chỉ có thể rơi lệ hai hàng), hay như gen của tôi không tốt, hy vọng con Lâm Hạo Hải sau này không giống tôi (mẹ Lâm thật sự là nghĩ quá xa rồi...), nhưng cuối cùng cũng nghiêm túc khen tôi một câu: "Có điều mông to hơn Lư Dĩ Sương, chắc chắn là sẽ đẻ được nhiều con trai lắm."
Tôi: "..."
Bác gái! Bác đừng như thế có được không?! Sinh con trai, cái loại tư tưởng phong kiến cổ hủ này cháu cũng không ý kiến, nhưng đẻ "nhiều con trai lắm" là sao?! Bác định thành lập đội bóng đá à?!
Lâm Hạo Hải vui vẻ ở bên quan sát tôi, cười đến độ ngã cả ra sô pha. Tôi giống như cô dâu mới về nhà chồng, ấm ức chịu trận mấy lời bới móc của mẹ Lâm, cuối cùng mẹ Lâm cũng ngừng lại, nói một câu đầy ẩn ý: "Tiểu Mễ à, bác hy vọng cháu là người bên gối cuối cùng của A Hải. A Hải cũng đã nói với bác đại khái về thân thế cháu rồi, cháu cũng không dễ dàng gì, có thể sống đến giờ, trông cũng ngờ nghệch nhưng khỏe mạnh thế này, chứng tỏ cháu cũng là một cô gái lạc quan tích cực. Con người A Hải có lúc rất ngột ngạt, trầm lặng, đúng là cần một cô gái như cháu. Vì thế, sau này nên làm thế nào chắc trong lòng cháu cũng hiểu."
Thật ra tôi chẳng hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu: "Dạ vâng, đương nhiên rồi ạ."
Mẹ Lâm an ủi gật đầu, ngay buổi trưa hôm đó đã cùng cha Lâm lên máy bay về nhà. Thật ra tôi cũng rất bái phục bọn họ, tuổi tác cũng không còn trẻ, thế mà đi máy bay cứ như đi xe đạp vậy, thân thể quả là rất tốt... Tôi còn hoài nghi bọn họ có phải làm cái thẻ tháng, trước khi lên máy bay quẹt đánh "xoẹt" một cái là có thể lấy thẻ lên máy bay rồi không...
Trước khi đi, mẹ Lâm cũng giống như lần trước bảo tôi gọi bà một tiếng "mẹ", hơn nữa lần này tôi cũng đã rút kinh nghiệm, lúc gọi mẹ Lâm thì cũng gọi cha Lâm một tiếng "cha". Cha Lâm cũng rất nể mặt, gật đầu với tôi một cái. Mắt nhìn hai người rời đi, tôi nói với Lâm Hạo Hải: "Này, Lâm Hạo Hải, anh nói xem thế này đã tính là giải quyết xong vấn đề phụ huynh của anh chưa? Ha ha ha ha, anh nói không sai, tính cách của em quả nhiên là rất có sức hấp dẫn, mới có hai ngày đã giải quyết ổn thỏa rồi, thay thế vị trí bản thân em lúc trước trong lòng bọn họ."
Lâm Hạo Hải chỉ cười, cũng không lên tiếng.
Tôi cứ cảm thấy anh dường như đã giấu tôi nói với hai bác chuyện gì đó nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra nên đành bỏ cuộc.
Tối hôm đó tôi nghĩ ngợi cẩn thận một hồi, phát hiện tất cả những trở ngại giữa tôi với Lâm Hạo Hải lần này đã thanh toán triệt để hết cả, không thể không thấy vui mừng, liền quyết định mua hai chai bia về nhà, mời Lâm Hạo Hải cùng uống. Đương nhiên, ý định thật sự của tôi là muốn nhìn thấy Lâm Hạo Hải "một cốc đã say" xin thêm lần nữa! Sau đó tôi có thể tùy ý bắt nạt anh rồi, ha ha ha ha!
Chẳng ngờ, Lâm Hạo Hải uống mãi không say, tôi thấy vô cùng kỳ lạ, chỉ có thể cật lực nâng cốc uống cùng anh. Cuối cùng ý thức của tôi cũng mơ hồ, đành mở miệng hỏi: "Lâm Hạo Hải... Sao anh mãi không say thế? Em nhớ lần trước anh uống rượu rõ ràng nói là một cốc đã gục rồi mà!"
Lâm Hạo Hải nghi hoặc hồi tưởng lại, sau đó nói: "Ờ, chắc là lúc đó say quá anh nói không rõ. Hôm đó anh uống ba loại rượu vang, rượu trắng và rượu gạo, mỗi loại một cốc lớn."
Tôi trừng mắt nhìn anh, nhất thời hai mắt trợn trắng.
Lâm Hạo Hải, đến cả lúc say rượu anh cũng lừa em!
Cuối cùng Lâm Hạo Hải hoàn toàn không say, người say lại là tôi. Trong lúc mơ hồ tôi thấy Lâm Hạo Hải cúi người định dìu tôi dậy, cảnh này thật quá quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải.
Trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh từ rất lâu, rất lâu rồi.
Lúc đó vì tâm tình cực kỳ không