
Tác giả: Tế Phẩm
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1342356
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2356 lượt.
điện thoại hết pin cũng có thể mượn điện thoại người khác gọi về, cho nên có chút lo lắng...."
=====
Diệp Gia Dĩnh cảm giác mình bị đưa đến trong một nhà xưởng bỏ hoang ở khu vực ngoại thành.
Trịnh Minh Duệ nhìn ra cô đang khẩn trương, chợt bắt đầu nhẹ lời an ủi, "Đừng sợ, tôi cũng không phải là kẻ biến thái, sẽ không làm chuyện giam cầm ép buột."
Diệp Gia Dĩnh không còn lời nào để nói. Kẻ biến thái nói mình không phải là biến thái, ai tin chứ!
Trịnh Minh Duệ, "Thật ra em đi theo tôi cũng không có gì không tốt. Em và Diệp Thừa Trạch tiếp tục trở mặt, làm trong giới giải trí chắc chắn sẽ thất bại, Ba Ni cũng sẽ được ba nó dẫn đi, mình em ở lại thì có ý nghĩa gì chứ?"
Diệp Gia Dĩnh nghe xong mờ mịt chẳng hiểu gì lại rất tức giận, "Sao tôi lại trở mặt với anh trai tôi chứ? Ba Ni sẽ bị Hạ Vũ mang đi?" Dựa vào cái gì anh ta dẫn đi chứ!!!!!
Trịnh Minh Duệ lại tiếp tục hòa nhã cười một tiếng, "Ái chà, tôi quên mất, cho dù không có Diệp Thừa Trạch và Diệp Ba Ni, em còn có Lý Hạo Nhiên. Anh ta cũng thật là kỳ lạ, sao có thể coi trọng em chứ?" Lễ độ giảm âm thanh xuống nói, "Trong tình trạng xử nam sao?"
Khóe miệng Diệp Gia Dĩnh co giật, "Chắc vậy."
Trịnh Minh Duệ cực kỳ tiếc hận thở dài, "Vậy thì hết cách rồi, tôi chắc chắn tranh không lại với đại minh tinh." Nói xong điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở, hắn cầm ra xem thế nào, sau đó cười một tiếng, nói với Diệp Gia Dĩnh, "Tốc độ của Lý Hạo Nhiên nhanh thật! Thật sự làm cho người ta bất ngờ. Ba giờ trước tôi đã liên lạc với hắn ta nói em ở trong tay tôi, bảo hắn ta giao tiền chuộc, không ngờ hắn ta chuẩn bị tiền nhanh như vậy!"
Diệp Gia Dĩnh rất muốn khinh bỉ hắn, vừa rồi còn nói vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc là đòi tiền hay là muốn người, vậy sao không nói đã sớm đòi tiền chứ? Nhìn Trịnh Minh Duệ không có lộ ra xu thế bạo lực, trong lòng bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn tin chắc hắn là một kẻ biến thái giấu nghề, điểm quan trong nhất khi đối mặt với biến thái chính là không thể kích thích hắn.
Mặc dù cực kỳ lo lắng, không biết cục cưng Diệp Ba Ni thế nào, mình có thể thoát hiểm hay không, cũng cố gắng ổn định tinh thần, cẩn thận nói, "Tôi rất đói bụng, có đồ ăn không?"
Trịnh Minh Duệ vẫn bày ra thái độ rất hòa ái mà lắc đầu, "Có, nhưng không thể cho em, tôi sợ em khôi phục sức lực quá nhanh tôi nhìn không nổi. Xin lỗi, Gia Dĩnh, em kiên trì chút, xem chừng Lý Hạo Nhiên rất lo lắng cho em, vội vã mang em trở về, chờ hắn ta đem tiền tới tôi sẽ thả em đi." Lưu luyến nhìn khuôn mặt nhỏ của Diệp Gia Dĩnh hồi lâu, "Lúc tôi còn nhỏ cũng rất thích em, cảm thấy em thật xinh đẹp, thường xuyên không nhịn được mà lén nhìn em, đáng tiếc mỗi lần em phát hiện đều chẳng thèm ngó ngàng tới tôi dù chỉ một lần, rất đả kích người đấy! Tôi không thể chịu nổi nữa, hết cách rồi, chỉ có thể cố gắng để dành chút tiền rời đi, từ nay về sau e rằng chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại."
Diệp Gia Dĩnh nghĩ thầm, vĩnh viễn không gặp lại mới là tốt nhất. Cô cẩn thận hỏi, "Anh đòi Lý Hạo Nhiên bao nhiêu tiền chuộc."
Trịnh Minh Duệ duỗi bàn tay ra, có vẻ đắc ý, "Ba trăm vạn, thế nào, con số này rất vừa, không quá mức chứ!"
Diệp Gia Dĩnh thở dài, trong lòng cũng chấp thuận con số Trịnh Minh Duệ đưa ra quả thật rất vừa mức, không nhiều đến nỗi làm cho người ra mạo hiểm từ chối, cũng sẽ không ít khiến hắn vội vàng vô ích một cuộc này.
Xem ra Lý Hạo Nhiên vui vẻ đáp ứng muốn giao tiền, thật sự.... thật sự làm cho cô rất vui vẻ.
Về phần thịt đau, lúc này Diệp Gia Dĩnh cũng chẳng quan tâm tới nữa, mặc dù cô vẫn luôn xem trọng tiền bạc, nhưng cũng không cho rằng tiền bạc quan trọng hơn an toàn và tự do.
Chẳng qua tại sao Trịnh Minh Duệ không đi đòi tiền Diệp Thừa Trạch? Còn chắc chắn mình sẽ trở mặt với Diệp Thừa Trạch lần nữa?
Tiếp tục cẩn thận hỏi, "Vậy tôi muốn uống nước có được không?"
Có lẽ Trịnh Minh Duệ rất thưởng thức bộ dạng yếu ớt khôn ngoan này của Diệp đại tiểu thư, cười tươi nói, "Được, uống nước thì có thể."
Xoay người đi, chỉ chốc lát sau mang vào cho cô một thùng nước Gia Luân, còn có một ly thủy tinh rất sạch sẽ, "Em uống đi, tôi đi gọi điện thoại!" Quay người đi ra ngoài, rất rõ ràng ở bên ngoài khóa trái cánh cửa.
Qua nửa giờ sau lại trở về, kinh ngạc, "Ối, em uống nhiều như vậy!"
Vẻ mặt Diệp Gia Dĩnh vô tội, "Tôi rất đói bụng, không có gì ăn chỉ có thể uống nước."
Qua một lát nữa, Diệp Gia Dĩnh ôm bụng, "Tôi muốn đi toa-lét."
Trịnh Minh Duệ dẫn cô tới một toa-lét đơn giản ở ngoài sân nhà kho, "Không được khóa cửa."
Diệp Gia Dĩnh hết sức thức thời, nghe lời hợp tác, không cho làm thì không làm, chẳng qua là vì quá đói lại không có đồ ăn, vì thế không ngừng uống nước lót dạ.
....
"Tôi lại muốn đi toa-lét."
Trịnh Minh Duệ rất bất đắc dĩ cười khổ, "Có lẽ tôi không nên cho em uống nước."
Diệp Gia Dĩnh mượn cơ hội đi toa-lét, đã quan sát địa hình hai lần, trong lòng cũng có tính toán, rất đúng lúc làm ra vẻ đáng thương, "Thế tôi nhịn một lát vậy."
=====
Rốt cục Diệp Ba Ni đã phá vỡ hình