Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Anh Chàng Yêu Vợ

Nhật Ký Anh Chàng Yêu Vợ

Tác giả: Chu Khinh

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 134804

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/804 lượt.

! Trước khi nghỉ hè, bọn họ lúc nào cũng ở cùng nhau một chỗ, bây giờ cô nàng này bắt đầu biết yêu đương rồi thì ngay cả bóng người cũng không thấy đâu? Hừ, khi dễ Bối Bối nàng là người cô đơn duy nhất chắc?
“Cậu không phải đang đi làm thêm sao?” Hướng Phù Nhã nhấp một ngụm nước, hương vị ngọt ngào lan tỏa khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Mình cũng không phải mỗi phút mỗi giây đều làm việc.” Tuy rằng cô mới lên làm nhân viên chính thức nhưng mà vẫn có thời gian nghỉ ngơi, hiểu không? Mệt mỏi mấy ngày, đang muốn hẹn lũ bạn ra chơi cho thư thái một chút, ai dè phát hiện ra là hẹn ai cũng không xong! Không hộc máu mới là lạ. “Mình gửi cho cậu nhìn tin nhắn như vậy? Sao cậu cái nào cũng không trả lời thế?!”
Má Điền vừa mang lên hai bát dâu tây ướp lạnh đã thu hút ngay ánh nhìn thèm nhỏ dãi của cô.
“Thiếu phu nhân, tổ yến sào của cô đã xong rồi, tôi lập tức bưng tới ngay đây.” Nhìn ánh mắt tham ăn của thiếu phu nhân, má Điền thương tiếc nở nụ cười.
“Thiếu phu nhân?” Có tiếng người hít sâu rồi thét chói tai vang lên.
Hướng Phù Nhã vô lực thở dài, má Điền thật là, mặc dù cô đã cố gắng sửa vô số lần nhưng bà vẫn cứ kiên trì gọi cô là thiếu phu nhân, mãi không lay chuyển được nên cô đành phải nghe theo.
Đưa cho mỗi người một ly nước xong, má Điền còn dặn dò Hướng Phù Nhã nhất định phải thừa lúc còn nóng uống hết xong rồi mới chịu yên tâm mà lui đi.
Bởi vì Quan Thần Cực không thích có quá nhiều người ở trong nhà cho nên trừ những người ở công ty vệ sinh cố định mỗi ngày đến quét dọn nhà cửa, tu sửa biệt thự và má Điền ra thì chỉ còn có chú Thanh chăm sóc hoa cỏ và nhân viên bảo vệ ở cửa mà thôi.






Hướng Phù Nhã nhìn sắc trời bên ngoài, ánh mặt trời vẫn còn rất chói chang, xem ra đã đến lúc giữa trưa rồi. “Tôi đi nhà ăn vậy!” Ngủ lâu quá nên xương cốt đều mau cứng đơ lại, cô không muốn lại ru rú trong phòng nữa.
Dưới sự dẫn đường của Ruth, hai người đi qua mười mấy căn phòng, lại xuyên qua một cái cầu thang thật dài rồi mới đến nhà ăn nhỏ ở lầu một. Nói là nhà ăn nhỏ kì thật cũng phải rộng tới hai mươi mét vuông, chính giữa là một bàn ăn hình chữ nhật, mặt bàn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trên đó còn có một bình hoa hồng trắng tỏa hương thơm thoang thoảng xung quanh.
Cá trích sốt cà chua, tôm chiên tẩm vừng, canh bí đỏ thịt bò, rau chân vịt xào tỏi, những món ăn đơn giản mà phong phú đủ kiểu lần lượt được bày lên, Hương Phù Nhã vừa ăn vừa hớn hở cười vui vẻ, tất cả những cảm giác khó chịu lúc còn trên máy bay đều bay đi mất sạch.
Cắn một miếng trên quả táo vừa được rửa sạch, cô ngồi trên sopha thích thú vô cùng, Ruth dịu dàng cầm điện thoại đưa đến gần. “Phu nhân, là cậu chủ.” Cô liền cầm lấy.
“Bảo bối, tỉnh rồi à?”
“Không cần để ý đến hắn, bảo bối.”
“Không đâu.” Cô ôn nhu trấn an: “Anh đi làm việc sớm một chút đi, như vậy mới có thể về nhà nhanh hơn, em chờ anh mà.”
“Được rồi.” Anh có chút mất hứng nói nốt, rồi không quên cẩn thận dặn dò: “Nếu ở nhà quá nhàm chán thì hãy bảo Ruth cùng em đi dạo trong hoa viên một chút, hoặc là tới phòng nghe nhìn xem chiếu phim đi cũng được.”
“Em biết rồi mà, anh thật quá dông dài–” Cô bật cười kháng nghị, cuối cùng, dưới sự dặn dò liên miên không ngừng nghỉ của anh, dứt khoát cúp điện thoại.
Sắc Vi sơn trang là nơi kỷ niệm mang tên nữ bá tước đệ nhất, tên đầy đủ của bà là Cát Sắc Vi, nghe nói bà vô cùng xinh đẹp, mê người, hấp dẫn được vị quý tộc Đông phương rồi cùng nhau nên duyên vợ chồng, câu chuyện tình yêu xa xưa của họ đã sớm trở thành truyền kỳ nơi đây, không ai không biết.
Tòa sơn trang này đã trải qua hơn bốn trăm năm mà vẫn giữ được những đường nét cổ xưa quí phái, có thể thấy nó được bảo trì rất khá, mọi người cũng hết sức quan tâm chú trọng đến việc đó. Giống như những tòa thành khác ở Scotland, Sắc Vi sơn trang cũng được xây dựng từ những tảng đá lớn vô cùng công phu, rườm rà, có một con sông sạch sẽ, rộng rãi uốn lượn xung quanh để bảo vệ bên trọng, Hướng Phù Nhã khẽ vén váy nhẹ nhàng bước lên những bức tường thành thật dày, khung cảnh lập tức thu vào mắt khiến cô hoàn toàn bị thuyết phục.
Đất đai ở đây rộng rãi vô cùng, khắp nơi đều là những mặt cỏ xanh biếc, rừng cây tươi mát bạt ngàn, còn có cả những bông hoa điểm xuyết bên trên, một cái rồi lại một cái biệt thự nho nhỏ hai tầng nối tiếp nhau trải rộng trên cỏ, cách tòa thành một đoạn không xa, vừa vặn có thể bao vây xung quanh nó.
Nếu không phải đằng xa kia là một con đường quốc lộ, ô tô chạy bon bon không ngừng, cô thực sự đã nghĩ mình có phải trở về kinh đô Scotland thời kì trung đại rồi hay không, nơi này quả thật đẹp như một bức tranh trung cổ vậy.
Edinburgh không hổ là kinh đô của Scotland, thành cổ du lịch được chào đón nhất châu u, nơi này bất kì cảnh đẹp nào cũng rực rỡ như trong tranh, mang theo phong tình đặc hữu của Scotland làm cho người ta một khi đã nhìn đều luyến tiếc phải dời mắt.
“Nơi này chỉ là một trấn nhỏ tư nhân, thuộc sản nghiệp của ông chủ.” Ruth phủ thêm cho cô một c