
Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ
Tác giả: Nhân Hải Trung
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341008
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1008 lượt.
ô liền mỉm cười, “Hóa ra là Lăng tiểu thư, trước khi ra ngoài Cách Cách có nhắc đến cô đấy”.
Trước mặt là Cố Chính Vinh, đầu óc Lăng Tiểu Manh lúc này tạm ngừng hoạt động, rồi ý nghĩ đầu tiên của cô là Tô Ngưng và Tề Cách Cách gạt mình, cô đã xem kỹ danh sách khách mời ngày hôm nay, trong số nhà tài trợ tuyệt đối không có công ty cũ của mình, cũng có nghĩa là Cố Chính Vinh không xuất hiện, thế nên cô mới đồng ý tới đây, không ngờ trong chóp mắt đã gặp được anh, còn anh đang đứng cùng Tề Lý Chính, Tề Lý Chính vẫn đang mỉm cười hỏi cô, đến cơ hội chạy trốn cũng không có.
Cũng không cần thiết phải chạy, Bùi Gia Tề đã bước tới, thấy Cố Chính Vinh và Tề Lý Chính cũng không dừng bước, đi thẳng tới chỗ cô đưa ly nước, “Tiểu Manh, nước cam của cô đây”.
Lăng Tiểu Manh đón lấy ly nước rồi cúi đầu kề sát miệng ly.
Giọng Tề Cách Cách vang lên, “Ba à, ba ở đây ạ”.
“Con nhóc này, nhiều người ở đây thế này, sao không mau chào.”
“Xin chào Tổng giám đốc Cố.” Tề Cách Cách lập tức chào anh.
“Còn cả những người khác nữa?”
“Ba nói đàn anh của con á?” Tề Cách Cách lè lưỡi cười, thôi đi, anh ấy đang cố gắng theo đuổi chị Tiểu Manh, tốt nhất chúng ta nên để họ có một chút riêng tư, con không làm kỳ đà cản mũi đâu”.
“Tổng giám đốc Tề, Tổng giám đốc Cố, các vị đều đang ở đây ư.” Lại có tiếng chào, Tề Lý Chính mỉm cười ngoái đầu lại, ánh mắt Cố Chính Vinh rõ ràng chẳng hề có cảm xúc, nhưng Lăng Tiểu Manh lại thấy như bị dao đâm, đau tới mức không mở nổi mắt.
Thấy Tề Cách Cách và hai người họ đã đi xa, Bùi Gia Tề mới cúi đầu nói, “Tiểu Manh…”
“Xin lỗi, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí.” Đại sảnh rộng lớn khiến cô có cảm giác như nghẹt thở, Lăng Tiểu Manh vội vã buông một câu rồi quay đầu ra ngoài.
Phản ứng của cô khiến anh nhớ tới cảnh cô vội vã rời khỏi bữa tiệc tại biệt thự nhà anh, vẫn vẻ hoang mang lo sợ ấy, bước chân cô vội vã, anh định đuổi theo, nhưng chẳng biết có phải do bản năng, anh bước lên trước rồi ngoái đầu nhìn lại.
Trong đám người đó chỉ có Cố Chinh Vinh đang nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Cố Chính Vinh lãnh đạm, họ nhìn nhau như không quen biết rồi anh quay người bỏ di.
“Bùi tiên sinh, đợi đã.” Phía sau có người gọi lại, là Tổng biên tập của China Visual, Bùi Gia Tề ngoái đầu thì thấy Tổng biên tập đang mỉm cười, “Vội đi đâu vậy?”.
Tổng biên tập China Visual cùng vài người phụ trách bên phía tài trợ đang đi tới, đã khá quen với Bùi Gia Tề, nên cách nói chuyện của họ cũng bớt phần khách sáo, “Giờ chưa đi được đâu, mới bắt đầu, dù sao cũng phải đợi tôi nói chuyện xong đã”.
Bùi Gia Tề nhìn về phía Lăng Tiểu Manh biến mất, chỉ nói đúng một câu, “Tôi đi tìm Lăng Tiểu Manh, đợi tôi vào cùng cô ấy”.
Bên cạnh có người hỏi, “Lăng Tiểu Manh? Lăng Tiểu Manh của bên Tổng giám đốc Cố ư?”.
Anh hơi chau mày chưa kịp đáp thì Tổng biên tập đã trả lời giúp anh, “Giờ không còn nữa rồi, giờ Tiểu Manh đã chính thức gia nhập phòng chế tác của Bùi tiên sinh, nào nào, mọi người cùng làm quen với Bùi Gia Tề, Bùi tiên sinh”.
Anh không hay xuất hiện ở nơi công cộng, nên những người trong nước biết đến anh không nhiều, hai bên gật đầu chào hỏi, mấy người bên cạnh không hỏi chuyện anh mà bắt đầu nói về Cố Chính Vinh, “Nhắc đến Cố Chính Vinh mới nhớ, sao hôm nay anh ta cũng tới nhỉ? Thời gian trước nghe nói anh ta về Thụy Điển, khu Đại Trung Hoa đã đổi người rồi”.
“Không phải thật đâu, Cố Chính Vinh làm việc có ai đoán được bao giờ, nói đến đổi người, có biết tên họ Đổng đó không? Thời gian trước còn làm việc, giờ đột nhiên từ chức, chẳng biết chạy đi đâu mất, bên phía Osun đó mới gọi là đổi người”.
Bên cạnh có tiếng cười, “Trong giới này khó lường, ai biết được anh ta đã động đến ai?”.
“Đừng suy diễn nữa.” Người đầu tiên nói chuyện Cố Chính Vinh tiếp tục hỏi, “Lần này bên phía nhà tài trợ không có công ty của Cố Chính Vinh, sao anh ta lại đến đây? Lấy thể diện hay tự tìm rắc rối?”.
“Anh đang đùa đấy à? Lần này anh ta tài trợ dưới danh nghĩa cá nhân với số tiền lớn như vậy, hôm nay không tới sao được?”
Một đám người nói chuyện tận đâu đâu, Bùi Gia Tề nhìn vị Tổng biên tập China Visual vẫn còn đang đứng đó mỉm cười rồi nhướn mày hỏi, “Thật không?”.
Tổng biên tập thở dài, “Người trong giới chuyện gì cũng không giấu được”.
“Danh nghĩa cá nhân?”
“Là anh ấy không muốn cho người khác biết hơn nữa Tiểu Manh…”, nói tới đây như thấy mình lỡ miệng, kìm lại.
Nhưng Bùi Gia Tề vẫn nói rất tự nhiên, “Không có gì, tôi cũng biết được, không có anh ta Lăng Tiểu Manh có được cơ hội tốt thế này sao?”.
Ông Tổng biên tập nhìn anh thêm lần nữa nói, “Anh là người thông minh, đối với Tiểu Manh cũng rất tốt, anh ta cũng kỳ lạ, biết chuyện mà cũng không ngăn cản”.
Không ngăn cản…Bùi Gia Tề nghe được mấy chữ này không nhịn được đành thở dài, rồi quay đầu nhìn theo hướng Lăng Tiểu Manh biến mất khi nãy, “Không ngăn cản? Là do anh ta thấy không cần thiết mà thôi”.
Ngày dài đừng đẵng, cần có nhiều dũng cảm