
Tác giả: Lâu Vũ Tình
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 134659
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/659 lượt.
ệc sao?”.
“Đúng vậy, cầu xin em đừng mách lại viện trưởng nhé”. Anh cười cười đáp lại.
Đi tiếp 1 đoạn, anh bước nhanh lên trước, đến trước mặt 1 cậu bé ngồi trên xe lăn đang đứng dưới bóng cây sưởi nắng.
“Chú bác sĩ”. Cậu bé ngửa đầu nhìn anh, cười ngọt ngào, gọi.
Anh xoa xoa đầu cậu bé, ngồi xuống hỏi. “Sao lại ở đây 1 mình? Mẹ đâu?”.
“Mẹ đi mua nước cho con uống”.
“Ừm. Con có ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ ria mép không?”.
“Dạ có. Tuy rằng tiêm rất đau, nhưng con không khóc lần nào! Chú bác sĩ xem nè, đây là của bác sĩ ria mép cho con, ăn ngon lắm, tặng cho chú bác sĩ. Có dâu tây và nho, chú bác sĩ muốn vị nào?”. Cậu bé cẩn thận lấy ra 2 cây kẹo que như cầm vật quý.
“Ừm — ”. Anh giống như đang lựa chọn, thận trọng tự hỏi 1 chút. “Vị dâu tây đi”.
Nói cảm ơn, chậm rãi đi phía trước, anh bóc vỏ kẹo, thuận tay đưa đến miệng cô.
“Anh thích trẻ con?”. Cô nghiêng đầu nghiên cứu vẻ mặt của anh, cách đối xử mềm nhẹ với cậu bé tỏa sáng hào quang tình cảm người cha.
“Thích chứ!”.
“Sao anh không nói sớm!”. Không thì cô đã sinh cho anh 1 đứa rồi…
“Hửm?”. Anh hình như khó hiểu, nhíu mày.
“Không có gì”. Hiện tại nói gì cũng đều rất không phải. “Tương lai anh có kế hoạch gì không?”.
Thật ra điều cô muốn hỏi là khi nào thì có người thay cô chiếm giữ vị trí trong lòng anh – vị trí người đó khát khao, mà cô từng không hiểu được quý trọng.
Hai tay Nhậm Mục Vũ đút vào túi quần, ngửa đầu nhìn trời xanh trong trẻo như vừa được gột rửa. “Có lẽ xuất ngoại tu nghiệp đi! Có một học viện Y vẫn khăng khăng mời, tôi đang suy nghĩ”.
Anh ấy, muốn xuất ngoại?!
Trái tim trầm xuống nặng nề, cô phản ứng không nổi.
“Vậy – đi bao lâu?”. Cô nghe thấy tiếng nói mình run rẩy.
“Ba năm, bốn năm, năm năm, không giới hạn đi!”. Anh thản nhiên nói.
Nói cách khác, 3, 4, 5 năm tới cô sẽ không gặp được anh…
“Không đi không được sao?”. Muốn giữ lại, lại không đủ dũng khí, chỉ có thể hỏi thăm tế nhị.
“Đây là cơ hội nhiều đồng nghiệp cùng ngành mơ ước, mà tôi thì đã chần chờ rất lâu rồi”. Lúc trước, anh căn bản hoàn toàn không để tâm tới, là vì Đài Loan có vướng bận anh không thể xa rời.
Hiện tại muốn đi, không phải vì cơ hội hiếm có khó tìm, mà là vì nơi này đã không còn ai cần anh nữa, anh mặc kệ ở đâu cũng không sao, rời đi là tốt, lắng đọng lại tâm tình, sau khi suy nghĩ thông, có lẽ có thể làm anh càng bình tĩnh.
“Nếu…”. Cô mở miệng, lại nghẹn không nói nữa.
“Sao? Em muốn nói gì?”. Anh quay đầu, chờ đợi.
Nếu em giữ anh lại… Anh sẽ ở chứ?
Cô thật hận chính mình! Chỉ đơn giản vài từ, vì sao nói không nên lời.
“Bảo trọng…”. Thốt ra miệng, là 2 chữ nhỏ xíu không thể nghe thấy.
“Ừm”. Anh cụp mắt, nhìn không ra suy nghĩ gì. “Em cũng vậy. Khi nào thì có tin mừng?”.
“Tin mừng?”. Đầu óc còn đang lơ đễnh, đối với cô mà nói, tin mừng nhất bây giờ là anh không xuất ngoại nữa!
“Thiệu Quang Khải đó! Anh ấy không nói khi nào 2 người sẽ kết hôn sao?”.
Kết hôn? Với Thiệu Quang Khải?! Ngay cả nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ qua! Người duy nhất làm cô có ý niệm này trong đầu, chỉ có mình anh!
“Còn sớm đâu…”. Cô đáp bừa. Hiện tại cả đầu cô chỉ có thể nghĩ về việc anh sắp ra nước ngoài, vĩnh viễn rời khỏi thế giới của cô, ở một quốc gia xa xôi khác, nơi cô không thể nhìn thấy, cũng không chạm vào được…
“Phải không? Tôi nghĩ em rất yêu anh ta”. Yêu đến nỗi không tiếc cắt đứt 7 năm tình cảm với anh.
“Đúng là yêu…”. Chỉ là bây giờ em mới nhận ra em còn yêu anh hơn. Em biết em rất ngốc, anh có thể không đi được không? Em không thể thiếu anh…
“Hì”. Anh nhếch môi, tươi cười có chút gượng gạo. “Anh ấy không biết hôm nay em xuất viện sao? Muốn tôi gọi anh ấy tới đón em chứ?”.
“Tùy anh”. Nếu nhất định phải đi, vậy em sẽ chờ, 3 năm, 5 năm cũng mặc, em sẽ chờ anh…
“Vào trong thôi, nắng bắt đầu gay gắt rồi”. Đi lên trước 2 bước, thấy cô còn đang đứng ngẩn người phía sau. “Tâm Ảnh?”.
“Hơ?”. Cô giống như mất hồn.
“Tôi nói về phòng thôi, không cần thất hồn lạc phách như vậy, em rất nhanh sẽ có thể gặp anh ấy”.
Ơ? Gặp ai? Vừa rồi bọn họ mới nói gì?
♥
Trở lại phòng bệnh rồi, hồn phách cô vẫn còn trong trạng thái đi du lịch, thẳng đến khi y tá bưng cơm trưa tới. Đây là bữa cơm trưa cuối cùng của ở bệnh viện, vẫn là y tá Hà lần đó bưng tới.
“Đói bụng chưa? Uống ngụm canh cá lư còn nóng đi, bác sĩ Nhậm nói canh cá lư có tác dụng hỗ trợ khép miệng vết thương rất hiệu quả…”. Nói 1 nửa, chị đột nhiên im lặng.
Nếu chị ta không biểu hiện như vừa nói gì lỡ lời, Tâm Ảnh cũng không thấy kỳ quái, cô nhận ra chị ta đang giấu đầu hở đuôi.
“Nhậm Mục Vũ ăn trưa chưa chị?”. Cô cẩn thận hỏi thăm.
“Sắp sửa ăn, bảo chị bưng phần của em tới trước”.
Anh ăn hay không, cũng không liên quan tới phần ăn của cô, vì sao lại mang tới trước?
Lương Tâm Ảnh cô không phải ngu ngốc, 7 năm yêu nhau không phải giả, tính tình và tay nghề bạn trai cũ của cô, cô đã đoán ra vài phần, sớm cảm thấy có chỗ kỳ lạ, nhưng chỉ không nói được kỳ lạ chỗ nào thôi.
“Cái này, là anh ấy nấu?”.
“