
Tác giả: Lâu Vũ Tình
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 134635
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/635 lượt.
mình tin là như vậy.
Ở bên anh ấy đã lâu lắm rồi, có nhiều chuyện cuộc sống đã hòa cùng 1 nhịp thở với anh ấy, bây giờ xóa bỏ hết thảy, cuộc sống trở nên hoàn toàn rối loạn, cảm thấy làm chuyện gì cũng không hợp lý…
Là đau lòng sao?
Đương nhiên không phải, mình lại kịch liệt phủ nhận lý do này lần 2.
Giống như 1 mâm toàn đậu đỏ, đậu xanh lẫn lộn, làm sao có cách nhặt ra hết được? Luôn cần thời gian, đúng không?
Aizzz, 7 năm, thật sự là con số đáng sợ!
Sau này, bất giác mình nghĩ thầm, anh ấy có giống mình không, có không thể thích ứng ngay lập tức cuộc sống thiếu vắng 1 người không?
Mình nghĩ là có! Dù sao cả 2 đã từng dung hợp thân mật lẫn nhau, đột nhiên tách ra, khó tránh khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Không thể phủ nhận, anh ấy là người đàn ông tốt hiếm có, ở bên mình mấy năm nay, tình cảm sâu đậm tuyệt đối trung trinh, chưa bao giờ liếc nhìn cô gái khác 1 cái, thiên tiên hay mỹ nữ cũng như nhau.
Còn nữa, anh ấy chưa từng nói nặng mình 1 câu, càng miễn bàn tới chuyện cãi vã, toàn là mình cáu với anh trước.
Mỗi lần mình gặp chuyện không vừa lòng ngoài đường, về nhà toàn bực dọc với anh, anh cũng chưa bao giờ so đo với mình, bây giờ ngẫm lại, nhiều lúc mình nói chuyện cực kỳ vô lý, anh vẫn chịu được.
Người đàn ông như thế, mình lại buông tay cho anh ấy ra đi.
Tiếc nuối không?
Tuyệt – đối – không – tiếc! Kiên quyết phủ nhận lần thứ 3.
Người nói muốn chia tay là mình, còn tiếc nuối cái gì?
Làm tổn thương người đàn ông tốt như vậy, trong lòng cảm thấy áy náy quá, mình biết anh toàn tâm toàn ý với mình, chẳng qua – có lẽ anh không thể cho mình khát vọng với tình yêu!
Anh không sai, cái sai là mình không biết chừng mực, đã có được sự quan tâm chăm sóc của anh, còn thấy trống rỗng trong lòng, thấy bất mãn.
Có phải mình tham lam quá không?
Nhớ hôm qua, khi anh hỏi mình trong điện thoại. “Anh ta có thể cho em nhiều niềm vui anh không thể cho đúng không?”.
Mình dường như có thể nghe được tiếng lòng anh tan nát, trái tim anh âm thầm rỉ máu, anh đã chịu bao nhiêu đau đớn mới có thể nói ra những lời này?
Phút giây đó, mình thấy bản thân thật quá tàn nhẫn.
Mình nghĩ, anh nhất định sẽ bị tổn thương sâu sắc. Đáy lòng, có vị chua xót không lời…
Là đau lòng sao?
Làm sao có thể? Lần thứ 4 mình… Aizz, biết rồi, biết rồi! Mình quả thật cảm thấy mất mát, đau lòng, tiếc nuối, dù có cực độ mãnh liệt trịnh trọng kiên quyết phủ nhận đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được chuyện này, mình chỉ cố gắng giải tỏa áp lực cảm xúc thôi mà.
Mình từng yêu anh ấy nhiều như vậy, lòng sao có thể không đau?
Nhưng mình nghĩ, đây chính là thời kì quá độ, qua 1 thời gian, mình sẽ quen với việc không còn anh bên cạnh nữa, người cũng chỉ là 1 loài động vật tuân theo thói quen, đúng không?
Đặt bút xuống, mình cầu chúc ngày mai tốt đẹp!
P.S: Chia tay ngày đầu tiên, nhận ra anh là người đàn ông tốt hiếm có, không có ý chí, nhung nhớ những ngày anh còn ở bên cạnh…
Thu hồi nhật ký, sắp xếp gọn gàng mọi thứ, cô đặt đồng hồ báo thức, quyết định ngày mai phải dậy thật sớm, thong dong ung dung trải qua 1 ngày, sẽ không còn thấy mọi chuyện đều vô lý đi?
Đúng vậy, ngày hôm sau rời giường đúng giờ, kinh nghiệm hôm qua, tìm hiểu tuyến xe bus trước, không ngồi nhầm xe nữa, cô đến thậm chí còn sớm hơn bà lao công quét công ty.
Sau đó, ngẩn ngơ nhìn văn phòng không một bóng người.
Ăn chút gì đi! Bữa sáng là nguồn sức sống cả ngày!
Cô lấy lại tinh thần, ra ngoài mua đồ ăn sáng, vừa đưa lên miệng cắn 1 miếng –
Ặc! Bánh trứng bột này là kẻ ngốc của thế kỷ nào làm vậy? Khó ăn muốn chết!
Cô lập tức nhè ra toàn bộ, ra bình nước rót 1 ly súc miệng, muốn xóa sạch cảm giác mỡ mạc đầy trong họng.
Nhậm Mục Vũ biết cô khẩu vị nhẹ, ít dầu ít muối, mỗi ngày buổi sáng tới đón cô đi làm, đều làm trước bữa sáng trước, cùng 1 ly nước trái cây dưỡng nhan sắc.
Hôm nay, bữa sáng là mua khi xuống xe bus, trên đường tìm không thấy tiệm nào bán nước trái cây, cho nên phải mua ở canteen công ty.
Nhìn bánh trứng bột cắn dở 1 miếng cộng với ly nước chanh nhạt thếch, cô hoàn toàn không muốn ăn nữa.
Trên đời này không có ai nắm được khẩu vị của cô như anh, mấy năm nay, khẩu vị của cô bị anh dưỡng thành đỏng đảnh mất rồi.
Thật ra khả năng nấu nướng của cô không hề kém, chỉ là anh chiều cô quá, mọi việc đều thay cô chuẩn bị chu đáo, căn bản cô không cần hao tâm tổn sức.
Quyết định rồi! Ngày mai phải tự làm bữa sáng, không cần đi ăn mấy thứ đồ vớ vẩn của tiệm này nữa!
Để thưởng cho cái bao tử đói meo chưa được đối xử tử tế, sau khi tan tầm, cô đi ăn đại tiệc xa xỉ, nghĩ đến nhồi đầy bụng, cũng có thể nhồi đầy cái đầu trống rỗng của mình.
Về nhà, pha nước ấm tắm, nhưng không nhớ nổi trước đó mình đã ăn cái gì hay chưa.
Mặc xong quần áo, cô trở về phòng viết nhật ký.
Ngày 16 tháng 7 năm 91.
Thời tiết mùa hạ có chút mưa bụi, tâm tình vẫn tệ như cũ.
Xem ra mong đợi ngày hôm qua không thành hiện thực được. Tâm tình hôm nay vẫn giống như thời tiết – mây đen dày