
Tác giả: Lập Thệ Thành Yêu
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 1341434
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1434 lượt.
h, hiểu lầm nhưng sau đó họ đã yêu nhau lúc nào mà không biết.
Rất trùng hợp là dạ dày của Trương Thần không tốt cho lắm, thường xuyên bị khó chịu, hễ khó chịu, khuôn mặt anh liền trắng bệch, toát mồ hôi, nhìn mà thấy xót. Chúng tôi là dân kỹ thuật, có dự án là tăng ca cả ngày lẫn đêm, ăn uống không giờ giấc, do vậy trông người chả ra người, quỷ chả ra quỷ. Điều này đồng nghĩa với việc tôi sở hữu một yếu tố có thể coi là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Do vậy, tôi đã mua cái lọ thủy tinh này, rồi sau đó chất đầy những thịt bò khô, bánh quy, bánh đậu xanh, bánh gạo… lợi dụng một lần tăng ca của tháng nào đó lẻn vào đặt trong phòng làm việc của Trương Thần.
Anh đang đứng trước bản vẽ ngước đầu lên, dùng tay đẩy đẩy gọng kính trên mũi, nhìn cái lọ to chất đầy đồ ăn rồi lên tiếng:
- Tiểu Phù, em yên tâm đi. Đồ để ở chỗ anh, mấy cậu kia không dám tự tiện lấy đâu. Em muốn ăn thì vào lấy lúc nà0 cũng được.
Làm mất bao nhiêu công mà anh tưởng là tôi vì không cam lòng mỗi lần mang đồ ăn tới đều bị những con mèo đầu đen trong phòng xơi sạch nên mới nghĩ đến việc coi chỗ anh là cái két an toàn...
Bao đại nhân à, thảo dân oan uổng quá! Thảo dân không nhỏ nhen như vậy, mà cho dù đúng là như vậy thì thảo dân cũng đâu có thể hiện ra trước mặt anh ấy.
Đến nước này, tôi chỉ biết nhoẻn miệng, rất thục nữ đáp lại một câu:
- Cảm ơn anh.
Sau này, chỗ Trương Thần đúng là biến thành căn cứ tích lũy lương thực của tôi, không những thế, cái lọ thủy tinh như có bùa phép, cứ ăn lại đầy lên, giống hệt trên tivi vậy.
Đương nhiên, bùa phép cũng cần phải có Nhân dân tệ làm hậu thuẫn, chỉ có điều hậu thuẫn này không phải được lấy từ ví tiền của tôi, thế nên mới gọi là có bùa phép...
Nhìn lọ thủy tinh đầy ắp, có thể thấy Trương Thần sắm rất nhiều đồ Tết. Tôi lấy chiếc kẹo sô cô la đen hiệu Do ve, hài lòng rời khỏi phòng.
Ngày làm việc đầu tiên sau Tết, công ty thường rất yên ắng vì còn một nửa số người nữa hoặc là vẫn đang hưởng kỳ nghỉ cả năm vất vả dồn lại, hoặc là đang tiếp nhận sự tôi luyện đau xương, nhức cốt, nửa sống nửa chết như trong lò nung của các loại phương tiện vận chuyển.
Phòng kỹ thuật hôm nay chỉ có tôi và Trương Thần và một người nữa, là sinh viên mới tốt nghiệp vừa vào làm ở công ty chưa đầy hai tháng. Cô bé trẻ trung, tươi tắn như một đóa hoa khiến tôi không thể không than trách năm tháng vô tình biến mình trở nên già nua.
Đồng nghiệp đều gọi cô bé bằng cái tên thân mật là Tiểu Điểu, tức con chim nhỏ, vì cô bé giống như chú chim, có thể cất đôi cánh tự do bay lượn trên bầu trời. Tuy thế tôi cho rằng bầu trời ngày nay chỉ có máy bay mới được phép bay, không những thế còn cần phải có đường bay riêng...
Lúc này, Trương Thần đang rất nhẫn nại, rất tỉ mỉ giải thích cho Tiểu Điểu. Lý tưởng tuyệt vời gặp phải hiện thực khô cứng thì tại sao chỉ có thể ngoan ngoãn nhường đường? Cô bé tỏ vẻ khó hiểu.
Nghĩ lại chuyện trước đây, tôi chính là vì một câu nói của Trứng muối: "Muốn quên đi một người thì phải yêu một người khác trước", nên mới luôn giữ nguyên tắc thỏ phải ăn cỏ gần hang, miếng ngon không để cho người ngoài, thiết lập mục tiêu đối với anh chàng Trương Thần cũng vừa thất tình này. Và thế là, tôi bất chấp tất cả dấn thân vào cuộc vận động đầy ham muốn ấy.
Bây giờ, hình như sắp thành công rồi? Vì đã quên Lâm Lỗi nên yêu Trương Thần, hay là vì yêu Trương Thần nên mới quên Lâm Lỗi.
Hay là... cả hai điều này chẳng có gì liên quan đến nhau?
Về tới nhà, anh bạn tiểu Thương Ngô đang ôm chiếc gối tựa ngồi trên sofa, thích thú xem chương trình chào xuân năm ngoái phát lại trên tivi. Hắn bị diễn viên hài Tiểu Thẩm Dương trong vai cô nàng khéo léo mặc quần lệch làm cho cười ngặt nghẽo, thùng rác cạnh bàn đầy ắp que xiên thịt nướng.
- Hôm nay không đi chơi à? Ngoan thật đấy! – Tâm trạng tôi hôm nay rất tốt, tiện tay véo má hắn rồi mang thịt nướng đến, nói: - Thưởng cho anh đấy!
- A, ta thích món này!
Tivi chiếu đến đoạn Triệu Bản Sơn1 nhận ông ngoại, Thương Ngô cười ha ha rồi nhét một miếng thịt nướng vào miệng nhai ngấu nghiến.
1 Triệu Bản Sơn: Danh hài nổi tiếng của Trung Quốc.
Tôi tiện miệng nói:
- Đồ ăn này do người mà anh không muốn nhận làm bố nuôi mua đấy. Xem người ta có tốt với anh không?
Sau đó cùng với âm thanh từ tivi vọng ra "Ông ngoại cháu cũng họ Tất...", con hổ nhỏ bị thịt nướng làm nghẹn họng.
Tiểu Thương Ngô khua khoắng tay chân, đấm ngực giậm chân ngồi ở đó, khuôn mặt nhăn nhó chuyển từ trắng bệch sang đỏ từ rồi tím tái như một quả cà. Tôi sợ hãi vội đấm thục mạng mấy quả vào lưng hắn, cuối cùng cũng ọe được miếng thịt đoạt mệnh ra.
Hắn vừa ho vừa đẩy mạnh hộp thịt nướng sang một bên, tỏ rõ sự kiên quyết đoạn tuyệt với thứ đồ ăn này.
Đêm đó, Thương Ngô lại tức giận, không thèm để ý gì đến tôi. Hắn đi ngủ từ rất sớm. Buổi sáng ngày hôm sau, tôi lại bị hắn kéo dậy chạy bộ.
Trời đất, Phật Tổ Như Lai ơi, rốt cuộc con đã tạo oan nghiệt gì thế này?
Mặt mũi bơ phờ đi