
Tác giả: Hắc Nhan
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 134259
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/259 lượt.
chữ, cô từng bước lui lại phía sau, không thèm để ý đến khuôn mặt ai oán của Tiểu Kinh ở bên cạnh, chuẩn bị đóng cửa.
“Chờ một chút.” Lâm Tu Kiều giật mình định thần lại, bèn nhanh chóng giữ lấy cánh cửa, từng bước tiến về phía trước. Nhìn khuôn mặt lãnh đạm xa cách của Ngô Quế Lan khuất trong bóng tối, anh nở nụ cười càn rõ, “Tôi có thể đồng ý không làm phiền em, nhưng em lấy gì để báo đáp tôi đây?” Không muốn cứ như vậy mà đoạn tuyệt quan hệ với cô, không muốn sau này không còn được nhìn thấy cô nữa, anh chỉ có thể dằn xuống áy náy trong lòng, mặt dày nói ra những lời này.
“Báo đáp?” Câu trả lời này hiển nhiên nằm ngoài dự tính của Ngô Quế Lan. Cô thất thần một hồi, sau đó bật cười, chỉ là trong nụ cười đó đầy chua xót đắng cay, “Anh xem xem chỗ tôi có cái gì thì cứ lấy.” Một câu nói hài hước như vậy, mà cô hỏi xong, đột nhiên muốn rơi lệ. Thì ra, cảm giác từ từ mất hết hy vọng với một người lại đau đớn đến nhường này.
Lâm Tu Kiều cười đắc ý, “Chính em nói đấy nhé, anh muốn lấy...” Nói xong, bỗng nhiên đưa tay kéo Ngô Quế Lan, cô trở tay không kịp ngã nhào vào lòng anh. Cơ thể mảnh mai kia, vì mang thai mà có vẻ đầy đặn hơn, rơi vào ngực anh. Khoảnh khắc đó, Lâm Tu Kiều không tự chủ được thở phào một hơi. Một tháng, hơn một tháng rồi, lại có thể được ôm cô, thật tốt biết bao!
“Anh...” Ngô Quế Lan hoảng sợ, giãy giụa theo bản năng, mơ hồ không biết đây là tình huống gì.
“Đừng nhúc nhích...” Hai tay càng siết chặt, giống như một gọng kìm thép ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô. Lâm Tu Kiều tựa đầu chôn bên gáy cô, cõi lòng miên man, anh dịu dàng nói: “Xin lỗi.”
Ngô Quế Lan sững sờ vì hai chữ đó. Tại sao anh lại nói như vậy? Anh còn muốn thế nào?
“Xin lỗi... xin lỗi...” Giống như đang niệm chú, anh nỉ non lặp lại bên tai cô, cho đến khi nước mắt của cô trào ra.
…
“Tôi nghĩ tôi thật sự yêu cô ấy.” Nhìn sâu vào ánh mắt Ngô Quế Lan, anh nói, nhận thấy sự khiếp sợ và hoài nghi trong mắt cô, anh không khỏi dùng tay kia khẽ vuốt ve mặt cô trấn an.
Đồ điên. Đó là hai chữ cuối cùng đầu dây bên kia ném cho anh.
Cúp máy, bên tai Lâm Tu Kiều còn văng vẳng tiếng mắng của A Sâm. Anh cười, “Này. Cô em à, chúng ta kết hôn đi.”
“Thần kinh.” Ngô Quế Lan bị dọa cho hoảng hốt, thốt lên chỉ cho rằng anh đang nói bậy. Nhưng không thể phủ nhận được, khi anh nói ra hai chữ kia, trái tim cô như đập sai vài nhịp.
Lâm Tu Kiều chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
Đêm hôm đó anh ở lại.
Lời Lâm Tu Kiều nói, Ngô Quế Lan không để ở trong lòng, cô không tin một người đàn ông như anh sẽ đồng ý lấy một cô gái đã từng ngồi tù lại còn làm gái bán dâm, hơn nữa còn mang trong mình một đứa bé không rõ cha. Ngay cả Trương Vĩ thích cô từ nhỏ cùng đã hoàn toàn bỏ cuộc. Cô không tin trên đời này còn có người đàn ông nào chịu làm chuyện ngu xuẩn như thế. Huống chi, cô còn tận mắt nhìn thấy anh và một cô gái khác nói chuyện thân mật, tình cảm. Không hỏi anh việc đó là vì cô cảm thấy không cần thiết, cũng không có tư cách gì để hỏi. Tạm thời cứ vậy đi.
Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tu Kiều đi, mà lần đi này kéo dài đến hơn nửa tháng. Ngô Quế Lan cũng không thấy bất ngờ, cô là loại người nào chứ? Sợ là khi anh nhàm chán mới có thể nhớ đến mình mà thôi...
Tôi nghĩ tôi thực sự yêu cô ấy...
Mỗi lần nhớ lại đêm hôm đó, anh tựa đầu vào trán cô nói ra câu ấy, cô cảm thấy vô cùng buồn cười. Rõ ràng anh đã từng nói trước mặt cô, rằng trong lòng anh có người khác, vậy mà cô vẫn bị câu nói đùa kia làm cho mông muội giữ anh lại qua đêm.
Vừa tự giễu chính mình, Ngô Quế Lan vừa mở cửa, không ngờ bắt gặp chiếc xe màu bạc của Lâm Tu Kiều. Cô theo bản năng ngửa đầu nhìn trời, chẳng lẽ trời sắp mưa ra vàng ra bạc gì hay sao? Mới sáng tinh mơ...
“Cô em, lên xe thôi.” Lâm Tu Kiều thò đầu ra từ cửa kính xe, cười hì hì gọi cô. Ngô Quế Lan đứng không nhúc nhích, cúi đầu cân nhắc một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên cười, “Anh Lâm, ban ngày tôi không tiếp khách.” Chỉ có coi anh như một vị khách, cô mới không bị những hành động ngẫu hứng cùa anh tra tấn đến phát điên.
Vì câu đó của cô, nụ cười xán lạn của Lâm Tu Kiều ảm đạm đi nhiều, nhưng chỉ là chốc lát. Không lâu sau, anh lấy lại sự thản nhiên, nét giảo hoạt sắc bén nhanh chóng hiện lên qua cặp kính, “Anh biết, nhưng mà... Anh thật lòng rất yêu em.” Một câu đó anh nói ra rất nhẹ nhàng không nhanh không chậm, giống như đang nói đôi ba chuyện tầm phào.
Ngô Quế Lan sững lại.
A Lan, anh thật lòng rất yêu em. Từng có một người đã nói với cô những lời đó sau khi bị cô làm tổn thương vô cùng.
Thành Công, Thành Công... Ngực Ngô Quế Lan nghẹn lại, cứ nhoi nhói đau, ánh mắt như bị giăng một lớp sương, mờ mịt nhìn về phía chàng trai đeo kính đáng ghét. Anh… thực ra anh có biết mình đang làm gì hay không?
“Cút đi, đừng đến làm phiền tôi nữa!” Cô nghiến răng gằn từng tiếng, một bàn tay nắm thành quyền.
Ánh mắt Lâm Tu Kiều vì phản ứng này của cô mà sáng lên, cũng không tức giận mà chỉ cười rất dịu dàng: