Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Lấy Chồng

Nhật Ký Lấy Chồng

Tác giả: Nhân Hải Trung

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341287

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1287 lượt.

Mười năm trước, cô ngây thơ đến mức ngu xuẩn, chia tay với người yêu, chưa kịp buồn, người thứ hai đã ôm hoa đợi trước cửa.
Năm năm trước, khi cô mới chỉ là một nhân viên quèn, chia tay với người yêu, thấy hơi buồn, nhưng nghĩ lại lại thấy vui, may mà chưa bị anh ta làm lỡ dở cuộc đời. Tình yêu là cái gì? Sự nghiệp quan trọng nhất.
Ba năm trước, cô cũng được coi là người thành đạt trong sự nghiệp, chia tay với người yêu, cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, bắt đầu nghi ngờ mình có vấn đề. Tại sao lần nào cũng không giữ được? Về nhà xem nát bộ phim Sex and the City, bắt đầu nói đến cụm từ “chủ nghĩa độc thân”.
Hiện tại cô – tết đến đưa bố mẹ đi thăm người thân, lại bị bố mẹ chê trách. Không phải vì xe không đẹp, không phải vì quà tặng không thể diện, chỉ là vì con gái mãi không lấy được chồng, đi cùng thấy mất mặt.
Người thân xung quanh vẫy cờ kêu gọi bao nhiêu năm đã bắt đầu tuyệt vọng, lời khuyên duy nhất mà họ đưa ra là – thôi cháu kiếm tạm một người đi ! Nhưng đến lúc này, có thật là nên kiếm tạm hay không?
Tiền Đa Đa cảm thấy rất ấm ức, nỗi ấm ức này giống như lớp bọt bia sau khi bị lắc mạnh, không giữ được cứ trào ra.
Từ nhỏ cô học hành chăm chỉ, có chí tiến thủ là vì cái gì?
Trải qua tháng bảy đen tối đấu tranh phấn đấu vào trường đại học nổi tiếng là vì cái gì?
Khó khăn lắm mới chen chân vào được công ty hiện nay, đấu đá sứt đầu mẻ trán mới ngoi lên được vị trí như bây giờ là vì cái gì?
Vậy mà tất cả những điều này đều không khiến mọi người hài lòng bằng việc con gái người ta vừa mới tốt nghiệp đại học đã được cưới hỏi hoành tráng. Nhà họ hàng không đi thì thôi, nói thật, những nơi đó, mời cô cô cũng còn không muốn đi.
Mùng một Tết cô và con gái cậu mợ ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm, trước mặt là bánh kẹo mứt quất với đủ loại màu sắc,… Tết mà, nhà nào chẳng tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Mợ biết làm bánh trôi, nhân vừng đen, bên ngoài là bột gạo nếp, lúc bê lên, bát bánh trôi trắng muốt tròn trĩnh, hấp dẫn vô cùng. Từ nhỏ Tiền Đa Đa đã rất thích ăn món này, bê bát lên là ăn.
Ngồi bên cạnh là cô em họ của Viên Viên, biệt danh là “Bánh trôi”, qua đó có thể thấy cô nàng thích món này như thế nào. Không ngờ lần này cô nàng lại ngồi một bên ngó cũng chẳng buồn ngó, bận gọi điện thoại, vừa nói vừa cười khúc khích, giọng nũng nịu khiến Tiền Đa Đa nổi cả da gà.
Đợi mãi cô nàng mới chịu tắt máy, “Bánh Trôi”lúc này mới sực nhớ ra bên cạnh còn có bà chị họ một năm mới gặp một lần, “Chị, hiện giờ chị vẫn còn làm ở UVL chứ?”.
“Ừ”. Đang mải ăn, giọng Tiền Đa Đa lúng búng trong miệng.
“Vất vả nhỉ”. “Bánh Trôi”nhìn cô với vẻ thương hại, dùng thìa đảo miếng bánh trôi trong bát cố tình làm ra vẻ thở dài, “Em cũng muốn làm người năng động giỏi giang như chị, nhưng anh Khải Văn nói, anh không thích phụ nữ coi trọng sự nghiệp”.
Cổ họng nghẹn lại, Tiền Đa Đa liếc nhìn cô em.
Mẹ Tiền Đa Đa xúm vào, “Khải Văn? Có phải anh chàng mà Viên Viên đang yêu đó không?”.
Mợ cũng bước đến mở rộng chiến trường, cầm bàn tay tròn trĩnh trắng trẻo của con gái lên khoe mọi người. Kim cương lấp lánh lập tức làm lóa mắt mọi người. “Không phải như thế nữa đâu, hai hôm trước hai nhà vừa ăn cơm, bàn chuyện cưới xin, với nhau xong. Vì thế gần đây Viên Viên nhà em không chịu ăn cơm, đòi giảm béo. Con bé có chết cũng thích làm đẹp, để mặc áo cưới cho đẹp”. Nói xong mợ còn cười lớn tỏ vẻ ngại ngùng, vừa vỗ vào người mẹ Tiền Đa Đa vừa tỏ ý biết lỗi, “Đấy, Viên Viên nhà em lại cưới trước rồi, lúc đầu thì tưởng là được uống rượu mừngĐa Đa nhà chị trước!”.
Mợ là người Phúc Kiến, lấy chồng về đây từ rất lâu rồi, thỉnh thoảng vẫn lôi ra một hai câu tiếng quê mình, đặc biệt là khi tinh thần vô cùng cao hứng hoặc vô cùng hẫng hụt. Lần này đương nhiên là do vô cùng cao hứng.
Lúc đó Tiền Đa Đa cảm thấy sau lưng lạnh toát, nhìn vẻ mặt của mẹ, quả nhiên là không sai. Khoé mép mẹ giật giật, cố thốt ra một câu: “Chúc mừng nhé! Đến lúc đó nhất định chị sẽ mang phong bì đỏ lớn đến!”.
Trên đường về nhà, Tiền Đa Đa không nói câu nào chỉ chúi đầu lái xe, bên đường đều có người đốt pháo, rất rộn ràng, chỉ tiếc rằng trong xe không hề cảm nhận được bầu không khí rạo rực đó.
Về đến nhà, mẹ vứt áo khoác lên ghế sofa, quay đầu đi về phòng. Cửa đóng rầm một tiếng, để lại Tiền Đa Đa và bố đứng nhìn nhau.
Sau đó, hai người ngồi xuống ghế sofa nói chuyện một lúc. Bố Tiền Đa Đa là giáo sư về hưu, cả đời điềm tĩnh quen rồi, người vợ mà ông lấy là trưởng phòng tuyên truyền của công ty gang thép trước kia, hai người ai yếu ai mạnh nhìn là biết. Sau khi ngồi xuống, trước khi nói chuyện ông thở dài trước, sau đó vỗ vỗ vai con gái, “Đa Đa à, con phải biết là thiên địa vạn vật đều có quy luật phát triển của riêng mình”.
Tiền Đa Đa cũng muốn thở dài. Bố điểm nào cũng tốt, chỉ có điều mỗi lần chuẩn bị nói chuyện về những vấn đề cuộc đời con người gì đó với cô, đều thích bắt đầu kể từ vũ trụ thuở hồng hoang, đợi đến khi nói đến chủ đề chính của câu chuyện ít nhất cũng phải mất nửa ngày. Nói thật, trong l