
Tác giả: Nhân Hải Trung
Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341349
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1349 lượt.
i ăn tối nhé?”.
Tiền Đa Đa nhớ đến những lời mà người đàn ông này nói tối hôm qua, hy vọng chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ theo từng bước một, sau đó trên cơ sở tôn trọng những gì mà hai bên hiểu biết về nhau tiếp tục cuộc sống mà mình cần – Cắn môi, đột nhiên cô chỉ muốn ném chiếc điện thoại đi, nhưng vừa giơ tay lên lại kìm lại. Một lát sau cô lại mở điện thoại ra, chậm rãi nhắn lại mấy chữ: “Vâng, ngày mai nhé”.
Sau khi gửi tin đi, màn hình lại tối trở lại, Đa Đa gấp máy, nhét vào túi xách tiếp tục uống.
Bên cạnh có người ngồi xuống, một gương mặt người nước ngoài, nhưng nói tiếng phổ thông rất lưu loát: “Em đi một mình à? Mình uống với nhau nhé?”.
Bắt chuyện? Đa Đa hai tay chống đầu, liếc anh ta một cái, không nói lời nào.
Cô ăn mặc rất chỉnh tề, đây cũng không phải là quán bar mờ ám gì, mặc dù từ nãy đến giờ cô ngồi một mình uống rượu, nhưng không có ai đến nói gì.
Vẫn phát hiện ra sự khác biệt, lúc ngồi uống rượu, cô không ngó ngàng gì đến xung quanh, mà chỉ một mình lặng lẽ uống, khác với những thực khách có mục tiêu khác.
Người đàn ông đó bị từ chối thẳng thừng, dũng khí được tích tụ bao lâu cũng tiêu tan, quay đầu bước về chỗ ngồi của mình, đón chào anh ta là tiếng cười trêu chọc của bạn bè.
“Thế nào, thua rồi hả?”.
Anh ta lắc đầu, nhún vai, “Hoặc là cô nàng đến nhầm chỗ rồi”.
Sau lưng có tiếng cười rộ, Đa Đa biết mình không nên tiếp tục ở lại đây nữa. Cô không phải là người không biết uống, chỉ có điều hôm nay tâm trạng không vui, chất cồn rất dễ gây say. Cô muốn đứng dậy, nhưng thấy phía trước lờ mờ, cố gắng một lần vẫn không được.
Đưa tay gọi người đến thanh toán, nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, “Có cần tôi gọi xe giúp không?”.
“Cảm ơn”. Giọng cô vẫn rất rõ ràng, xách túi lên liền đi ra ngoài.
Rau quá vụ trên thị trường mối lái
Khi chưa đi gặp gỡ đối tượng qua người làm mối, giới thiệu, cảm thấy điểm nào mình cũng ổn, khi đã bị đưa vào thị trường này rồi, mới đột nhiên phát hiện ra mình đã là một mớ rau quá vụ, không thể tự hào được nữa.
Vấn đề là, nếu điểm nào cũng ổn, thì tại sao phải đi làm một cây rau?
Thứ bảy, sáng nào Y Y tỉnh giấc cũng đã là gần mười giờ sáng, cô ngồi dậy xuống lầu ăn sáng. Cô Trương đã giúp việc cho nhà cô lâu năm, nhưng nhìn thấy cô vẫn một điều mợ hai điều mợ, khiến có lúc Y Y cảm thấy mình đang đóng phim ngày xưa của Hồng Kông, vẫn là loại phim được chiếu đi chiếu lại.
“Mợ ạ, mợ dậy rồi à? Đêm qua cậu có về, cô đang ngủ. Cậu nói sáng nay có cuộc họp ở Nam Kinh, không muốn đánh thức mợ dậy nữa, cậu đi lúc nửa đêm”.
Hào hứng chạy lên lầu thay quần áo, cô Trương chạy theo nói: “Mợ à, mợ không ăn gì mà lại đi ư? Cẩn thận hạ đường huyết đấy”.
“Cháu không đói”. Cô chúi đầu vào phòng thay đồ rộng rãi tìm kiếm, cuối cùng chọn ra một chiếc áo khoác thắt eo, “Mặc cái này”.
Cô Trương đã ở gia đình này bảy, tám năm nay, hầu hết thời gian là ở bên cô chủ thích làm nũng trong căn phòng này. Lúc đến Y Y mới hơn hai mươi tuổi, mặc dù miệng gọi cô là mợ, nhưng trong lòng luôn nghĩ cô chủ này chẳng khác gì một cô bé, lại xấp xỉ tuổi con gái mình, nhìn thấy cô làm nũng cũng mềm lòng, chính vì thế đối xử với cô rất thật lòng, tình cảm của hai người rất gắn bó.
Năm nay cô Trương hơn năm mươi tuổi, bản tính thích càu nhàu. Lúc này vừa giúp Y Y mặc áo khoác vừa cằn nhằn: “Hoặc là không ăn, hoặc là ăn có chút xíu, cái eo này đói hóp hết cả vào rồi đây này”.
“Eo bé mới đẹp, có ai thích eo bánh mì đâu? Có đẹp không cô?”. Cửa phòng thay đồ là một chiếc gương to, Y Y đứng trước gương ngắm nghía, cười hỏi.
Cô Trương giúp cô thắt thắt lưng rồi ngẩng đầu lên ngắm. Làn da Y Y trắng nõn, trên cổ áo của chiếc áo khoác còn cài một hàng lông vũ màu đen, chạm nhẹ vào hai bên quai hàm của cô, khiến da càng trắng như tuyết.
“Đẹp lắm”, cô Trương khen thật lòng, sau đó thuận miệng nói tiếp, “Nhưng mợ ạ, gầy quá khó nuôi con lắm, sau này sinh cũng vất vả”.
Nói ra lại thấy hối hận, nhưng không rút lại được nữa, hai người vừa nãy còn nói cười rôm rả, giờ lại cùng im lặng, sau đó đều quay đầu đi, coi như không nghe thấy gì cả.
Cô Trương biết mình lỡ lời. Về chuyện em bé, khi mới kết hôn, Y Y cũng có bầu một lần, được ba tháng đi siêu âm, là một bé trai. Bố mẹ chồng mừng hơn bắt được vàng, chồng cũng phấn khởi lắm, chỉ có điều hồi đó cô còn là một cô bé, làm việc gì cũng không cẩn thận, một hôm chồng về muộn, lúc xuống lầu đón chồng chạy vội quá, vấp ngã thế là sảy.
Sau đó không thấy có nữa, đến bệnh viện kiểm tra hết lần này đến lần khác, đều nói không có vấn đề gì, nhưng vẫn không có lại được.
Đã nói ra rồi, muốn rút lại cũng không rút được nữa, cô Trương có phần ngượng ngùng. Sau mấy giây sững người, Y Y lại cười như không có chuyện gì xảy ra, khua tay với cô Trương, “Thôi cháu đi đây, cô đừng đợi cháu về ăn cơm nhé, cháu ăn cơm với Đa Đa ở ngoài”.
Y Y đến sớm, Đa Đa vẫn chưa đến, cô gọi đồ uống, một mình ngồi trong góc nhỏ quen thuộc chờ đợi. Nhân viê