
Gặp Lại Chốn Hồng Trần Sâu Nhất
Tác giả: Nhân Hải Trung
Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341358
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1358 lượt.
c của mình. Hai người nói một số chuyện vui xảy ra trong mấy năm qua, chạm cốc với nhau, không khí thoải mái.
Uống xong một cốc, đột nhiên giám đốc điều hành mở miệng nói một câu không đầu không cuối: “Đa Đa, chị xin lỗi”.
Hoàn toàn hiểu chị đang nói gì, Tiền Đa Đa lập tức trả lời: “Chị đừng nói vậy, kinh nghiệm của em chưa đủ”.
“Không, em rất xuất sắc, thực ra chị cũng rất bất ngờ. À, hôm qua chị có nói chuyện điện thoại với sếp, ông ấy có nhắc đến Kerry Hứa, trước đó cậu ấy là trợ lý đặc biệt của Carlos và được đào tạo ở châu Âu. Hai năm trước sang Nhật Bản đảm nhận chức giám đốc điều hành dự án độc lập, nghe nói rất khá, làm việc rất ổn”.
Carlos? Cái tên này nghe rất quen tai. Trong đầu Tiền Đa Đa tìm lướt một lần, “À, là ông người Pháp đó, không ngờ ông ta lại tìm quản trị viên tập sự ở Trung Quốc. Thật không ngờ!”.
“Em cũng biết à?”. Chưa nhắc đến cụm từ quản trị viên tập sự đó, giám đốc điều hành có phần kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thấy đây cũng không phải là bí mật gì lớn, bèn xoay xoay chiếc cốc nói tiếp.
Giám đốc điều hành toàn nói là nghe nói, nghe nói hội đồng quản trị có ý định thay đổi ứng cử viên chức tổng giám đốc điều hành khu vực châu Á, nghe nói Carlos đã thuyết phục được hầu hết các thành viên trong hội đồng quản trị, sắp trở thành ứng viên được bổ nhiệm.
Bảy tám năm trước khu vực châu Á vẫn là một mảng không có vị trí gì quan trọng trên bản đồ của công ty, ngoài Nhật Bản, các quốc gia khác phần lớn chỉ đặt một văn phòng liên lạc. Nhưng cùng với sự gia tăng mạnh mẽ của sức mua ở châu Á, đặc biệt là Trung Quốc, nơi đây đã trở thành một trong những trụ cột lớn nhất đem lại lợi nhuận cho công ty. Với xu thế như hiện nay, mười mấy năm tới chắc chắc người nào nắm được châu Á sẽ là kẻ bá chủ thiên hạ, chính vì thế thế lực bên trên, ai chẳng quyền lớn ở đây?
Mọi người đều đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cho dù có ý định nhắc nhở cũng không thể nói hai năm rõ mười, nghe xong hai, ba câu này Tiền Đa Đa đã hiểu ra phần nào vấn đề. Rất có thể Carlos chính là người sẽ đảm nhận chức tổng giám đốc điều hành khu vực châu Á, và cái gọi là quản trị viên tập sự đều là thân tín mà các sếp bên trên đào tạo ra, hiện giờ được đưa đến đánh trận đầu là lẽ đương nhiên.
Lại nghĩ đến dự án mới mà Hứa Phi nhắc đến trong cuộc họp, Đa Đa mở miệng định chứng thực lời dự đoán của mình, nhưng nghĩ lại lại thôi.
Cô còn có thể nói được gì nữa? Trước khi chưa được chứng thực, tất cả đều chỉ là nghe nói. Được là vua, thua là giặc! Miếng thịt ngon ở khu vực châu Á này, tổng giám đốc điều hành hiện nay nắm trong tay bao nhiêu năm nay, công ty xuyên quốc gia quá lớn, đến cuối cùng giống như một nước lớn bị chư hầu cát cứ, tổng giám đốc điều hành các khu vực đều chia đất phong chức, chưa chắc đã nể mặt hoàng đế. Ông người Pháp đó thuộc phái cấp tiến, đột nhiên đưa một thân tín đến, nếu như anh ta ngã nước, cả khối thị trường cũng gặp tai ương, càng huống hồ cô mới thăng chức bất thành, mở miệng ra hỏi chuyện đó rất nhạy cảm. Kể cả là nói với giám đốc điều hành cũ, nhưng cũng vẫn là một công ty, nói cái gì cũng là sai, tốt nhất im lặng vẫn là hơn.
Sự im lặng của cô đã giành được ánh mắt tán thưởng của chị, tiếp đó giám đốc điều hành liền chuyển sang chủ đề khác, nói đến những kỷ niệm khi đi du lịch các nước.
Đương nhiên là Tiền Đa Đa không hỏi thêm gì về chuyện của công ty, hai người nói chuyện phiếm đến tận sáng sớm. Lúc chia tay, giám đốc điều hành ôm khẽ Tiền Đa Đa trước ô tô, giọng rất xúc động, “Đa Đa, nhớ bảo trọng nhé, có gì thường xuyên liên lạc”.
Biết giám đốc điều hành cũ quan tâm đến mình, trước khi chia tay còn không quên nhắc nhở cô con đường phía trước đầy gian nan, Tiền Đa Đa thầm cảm kích, sống mũi cay cay. Cô ôm đáp lại, “Cảm ơn chị, chị cũng bảo trọng nhé, nhất định phải thường xuyên liên hệ đấy”.
Có bài học đau thương sau khi uống rượu lần trước, lần này uống xong một cốc bia liền đổi sang nước hoa quả. Đêm đông rét thấu xương, vừa bước ra khỏi quán bar ấm áp, cô rùng mình.
Lúc ngồi vào ghế lái, tâm trí cô vô cùng tỉnh táo. Trời gần sáng, đường phố vắng vẻ, đi qua hai con đường, cô phát hiện thấy xăng đã gần đến vạch báo hết. Nghĩ đến việc sáng mai đi làm không có thời gian đổ xăng, Tiền Đa Đa quay vô lăng, lái xe về phía cây xăng mà mình quen thuộc.
Cây xăng ở trung tâm thành phố kinh doanh hai mươi tư giờ đồng hồ mỗi ngày, từ xa đã nhìn thấy xe xếp thành hàng dài, Tiền Đa Đa thấy hơi lạ, sau khi dừng xe lại, kéo cửa sổ xuống hỏi lái xe trong xe bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì vậy anh?”.
Bên cạnh là một chiếc Buick kiểu cũ, người đàn ông độ tuổi trung niên ngồi bên trong với vẻ mặt bực bội, “Không phải là xăng lại chuẩn bị tăng giá đó sao? Mẹ kiếp, khi mua chiếc xe này xăng chưa đến ba tệ một lít, lái được mấy năm, xe càng ngày càng mất giá, xăng thì càng ngày càng tăng”.
Tiền Đa Đa không nói gì, lại nhìn dãy xe dài dằng dặc đợi đằng trước, lập tức quay đầu xe đi về nhà.
Có những việc chỉ có thể chấp nhận, kêu ca giải quyết được vấn đề gì?
Sau khi