
Tác giả: Tôn Ái
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 134719
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/719 lượt.
nhìn Hàn Thủy một cái thật sâu, cái nhìn kia khiến Hàn Thủy cảm giác thời gian trôi qua sao mà chậm, mặt cô chậm rãi đỏ lên, đang chuẩn bị khiển trách người đàn ông không biết điều này thì lại nghe được Tư Khấu Ngọc chậm rãi nói một câu, "Những chuyện này không cần phải nói, chỉ cần làm là được, về sau phải nghe theo tôi, không được phép trái lời tôi."
Giọng điệu chắc nịch không cho từ chối.
Hàn Thủy cũng ngạo nghễ nhìn lại, "Nếu anh yêu cầu quá mức quá đáng , tôi cũng có thể đơn phương hủy bỏ hợp đồng."
Tư Khấu Ngọc cười lộ ra hàm răng trắng noãn, cười đến thực vô hại, "Một lời đã định."
"Một lời đã định." Hàn Thủy hạ bút kí tên mình, ở một góc độ cô không nhìn thấy, khóe miệng người đàn ông đối diện chậm rãi lộ ra một nụ cười lười biếng nhưng mang đầy tính chiếm hữu.
Từ đó , trong thành phố B nổi lên lời đồn nhị tiểu thư nhà họ Hàn hẹn hò với thiếu gia Tư Khấu Ngọc, khiến cho ai cũng ngạc nhiên rồi lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, hai người đều xuất thân từ nhà giàu có, một người có biệt danh "Xà mĩ nhân", một người là thiếu gia nổi tiếng phong lưu, hẹn hò dường như cũng là chuyện bình thường. Chỉ là không biết, trong hai người họ, ai mạnh hơn ai mà thôi.
Ném tờ báo xuống mặt bàn, Hàn Thủy xoa mi tâm, phân phó trợ lý, "Đem đống này ra ngoài đi, về sau không cần đem những thứ như thế này đến nữa."
Không ai muốn cuộc sống riêng tư của chính mình lại bị đám chó săn kia săn lùng không tha, càng không có tâm tình mỗi ngày vừa mở quyển tạp chí ra đã thấy truyền thông đưa tin, phỏng đoán chuyện của mình và một người đàn ông.
Cái này cũng coi như là cô vì miếng cơm của mấy tay phóng viên góp một viên gạch vậy nhưng lạ là thái độ của Cam Chi Ngư và mấy trưởng bối trong Hàn thị lại ngầm thừa nhận việc này, thậm chí có vài người còn trong tối ngoài sáng bảo cô phải giữ chặt Tư Khấu Ngọc.
Ngẫm nghĩ một chút lại thấy thật buồn cười, cô lúc nào đã trầm luân đến mức phải đi bám áo đàn ông thế này? Chẳng lẽ mấy lão già kia sợ rằng cái cây to Tư Khấu Ngọc này cô trèo không nổi?
Mấy ngày nữa là lễ đính hôn của Dụ Hàm Phàm.
Ánh mắt của cô có chút hoảng hốt, trong lòng ngoài khổ sở còn có một cảm giác không nói ra được, chính là cảm giác trống rỗng, loại cảm giác này đã từng xuất hiện lúc mẹ cô qua đời, và bây giờ nó lại xuất hiện lần nữa, loại cảm giác trống rỗng này làm cho người ta thật khó chịu, nó giống như một cái động đen tối sâu không thấy đáy, dường như nó có thể cắn nuốt tất cả.
Hàn Thủy cắn môi, nhìn chằm chằm vào quyển lịch bàn, trong mắt không có tiêu cự.
Cho đến khi có người nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, cô mới cả kinh thiếu chút nhảy dựng lên, kéo cô từ thế giới ảo tưởng ra.
Tư Khấu Ngọc đứng ở bên cạnh cô, bóng dáng cao lớn chặn hết ánh sáng mặt trời chiếu từ ngoài vào cửa sổ, trên mặt cô còn lưu lại vẻ lo lắng, mà Tư Khấu Ngọc đứng ở chỗ ngược sáng, trừ một đôi mắt phát sáng rạng rỡ, nét mặt hoàn toàn mơ hồ, khiến người khác không nhìn ra tâm tình của anh bây giờ.
"Sao anh lại tới đây?" Hàn Thủy nháy mắt mấy cái, rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng của mình, trong lòng lại thầm oán trách trợ lý thế mà không thông báo trước cho cô mà lại để anh ta tùy tiện tiến vào, dù là lấy lòng cũng không cần đến mức thế chứ? Ở đây ai là cấp trên hả? Xem ra lần này phải giáo huấn lại trợ lý thật tốt mới được.
"Đã đến buổi trưa nên tôi đến đón em đi ăn cùng, như thế nào, hôm nay em không nhận được hoa sao?" Tư Khấu Ngọc vừa hỏi vừa quan sát xung quanh. Phòng làm việc của cô được trang trí rất đơn giản, không hề có một đồ trang trí nữ tính nào, càng không có mấy bó hoa được anh gửi tới mấy ngày qua.
Hàn Thủy quay lưng đi, nhanh chóng sửa sang lại tài liệu trên bàn làm việc, "Nhận được, chỉ là tôi cảm thấy mùi quá nồng nên đã bảo trợ lý đem đi chỗ khác rồi."
"Thật sao? Sao em không nói cho tôi em sợ mùi hoa nồng?" Tư Khấu Ngọc không giống thường ngày có chừng mực mà dừng lại, hoặc là không muốn hiểu.
Bàn tay đang sắp xếp tài liệu dừng lại một chút, trong lòng cô có chút phiền não, nghĩ thầm anh chẳng qua chỉ là bạn trai giả vờ của tôi thôi, có cần nghiêm túc như vậy không? Nhưng xuất phát từ lễ phép, âm thanh của cô vẫn rất bình tĩnh, "Quên mất."
"Hả? Quên mất?" Âm thanh Tư Khấu Ngọc không chút để ý mang theo đùa cợt.
Điều này làm cho tính khí của Hàn Thủy lại bộc phát, người này dựa vào cái gì mà dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với cô, dựa vào cái gì?
"Tiên sinh Tư Khấu, tôi nghĩ anh quản hơi nhiều rồi đó." Âm thanh của cô trở nên lạnh như băng, "Anh đi ăn trưa một mình đi, tôi đau đầu không muốn đi."
"Thật sao? Tại sao lại đau đầu?" Tư Khấu Ngọc vẫn truy vấn không buông.
Hàn Thủy nhịn xuống xúc động muốn ném tập văn kiện xuống bàn, ẩn nhẫn hỏa khí, "Đau đầu là đau đầu, ở đâu ra nhiều chuyện vậy?"
Chiếc ghế cô đang ngồi bỗng bị quay lại, Tư Khấu Ngọc đặt hai tay lên tay vịn ghế, thân hình cao lớn cúi xuống khiến Hàn Thủy không thể không tận lực dựa người về phía sau. Cô c