
Tác giả: Tôn Ái
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 134730
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/730 lượt.
nay chứ, hôm nay chúng ta đi xem đồ trang sức, (trong cv là "tạo hình" n ta nghĩ để thế này hợp hơn ;_;) thuận tiện đi lấy lễ phục?"
Anh rất tự nhiên lại gần cô, vòng tay ôm chặt lấy eo nhỏ nhắn của cô, dường như hai người là một đôi tình nhân rất thân mật.
Hơi thở nồng đậm nam tính vây quanh khiến cô cảm thấy khó thở, trên người anh luôn có một loại hương vị đặc biệt, không nói được là mùi nước hoa hay là mùi thuốc lá, bất giác thô, ngược lại cũng thật dễ chịu, làm cho Hàn Thủy đầu óc choáng voáng, cô vặn vẹo thân thể, ý đồ muốn thoát ra khỏi ngực anh.
"Nơi này chỉ có hai chúng ta, tiên sinh Tư Khấu không cần phải diễn kịch nữa."
Từ khi tin tức đính hôn được tuyên bố tới nay, người đàn ông này càng ngày càng làm càn, lý do thì lại rất chính đáng: anh là vị hôn phu của cô, vì vậy hai người phải diễn thật tốt cảnh hai người yêu nhau nồng thắm mới không khiến người khác hoài nghi, vì kế hoạch nên cô không thể không phối hợp với anh ta.
Có nhiều lần Hàn Thủy thật sự hoài nghi người đàn ông này có phải hay không cố ý làm như vậy để chiếm tiện nghi của cô, nhưng khi nhìn lại danh sách tình sử của anh, lại cảm thấy người này đối với bất kì một phụ nữ xinh đẹp nào đều dịu dàng, thậm chí còn săn sóc rất nhiệt tình, chính mình chẳng qua chỉ là một cô gái mới lớn, chắc anh sẽ không coi trọng mình lắm đâu. (...chị ngây thơ thật ==)
Tư Khấu Ngọc nắm chặt tay lại, sau đó rất biết nghe lời buông cô ra, "Thật ngại quá, nhất thời nhập diễn quá sâu." (a lại chém r :v)
Anh cười như không cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần dần trở nên đỏ bừng, xem ra cô nhóc này đã dần dần thông suốt.
Hàn Thủy xấu hổ ho khan, cầm lấy túi xách, liếc anh một cái, "Như thế nào còn không đi?" Sau đó dẫn đầu đi ra khỏi phòng làm việc.
"Tuân mệnh, phu nhân thân ái của tôi."
Tư Khấu Ngọc đi sau cô, trên khuôn mặt trước sau vẫn cười vô hại bỗng hiện lên hơi thở nguy hiểm. (amen, chị tự cầu phúc cho mình đi)
Hai người đều phải đi lấy lễ phục đính hôn nên liền đi chung xe của Tư Khấu Ngọc đến một câu lạc bộ tư nhân.
Cảnh vật trong câu lạc bộ tư nhân này rất đẹp và thanh tịnh, tuy bên trong không có nhiều khách nhưng đều nhìn ra được bọn họ là người rất có tiền và địa vị.
Cho dù Hàn Thủy ít khi đến những nơi như thế này, cũng biết những người đến đây đều có thân phận không tầm thường.
Cô nghiêng đầu nhìn xung quanh, bĩu môi, cũng chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, người kia đúng là bỏ ra nhiều tiền như vậy làm gì? Nếu là cô, chỉ cần chọn một bộ, trả tiền là OK, làm gì mà tốn kém thế ? (hic đoạn này ta chém ==")
"Sao vậy? Đang suy nghĩ gì thế?" Một bàn tay của Tư Khấu Ngọc rất tự nhiên ôm eo nhỏ của cô, đầu hơi cúi, nói nhỏ bên tai cô, một động tác đơn giản, lại có vẻ như hai người đang thân mặt khăng khít.
Hàn Thủy vô thức muốn tránh thoát, lại nghĩ đến điều lệ của hiệp ước, ở trường hợp công cộng, hai người được phép ôm hôn.
Cô cảm thấy rất kì quái, ánh mắt người này là ra-đa sao? Hay là do biểu hiện nghi ngờ của cô hiện ra rõ ràng thế sao? Cho dù là Dụ Hàm Phàm lớn lên cùng cô cũng không thể nhìn ra được cô khác thường mà người đàn ông này lại dễ dàng nắm bắt được suy nghĩ của cô.
"Tôi đang nghĩ, tôi không cần phải thanh toán một nửa hóa đơn sao?" Giọng nói của cô có chút rầu rĩ, tuy rằng ở trong mắt mọi người cô là một tiểu thư rất có tiền, nhưng từ trước tới nay cuộc sống của cô đều rất mộc mạc giản dị, hơn nữa, phần lớn tài sản của cô đều thuộc dạng bất động sản, dùng đến tiền mặt thật sự rất ít.
Mấy ngày nay, bọn họ đặt lễ phục đều là loại sang trọng, đi câu lạc bộ cũng là chỗ sang nhất, trang sức cũng toàn loại đắt tiền, tất cả đều là Tư Khấu Ngọc bỏ tiền ra, cô thật đúng là chưa phải bỏ ra một đồng nào, thân là một đối tác, trong lòng cũng có chút áy náy.
Tư Khấu Ngọc nghe vậy cười to, sau đó vô cùng thân thiết cọ cọ mũi cô, thấp giọng nói: "Tốt, vậy em định làm như thế nào?" Trong mắt nhưng lại có bỡn cợt.
Người này rõ ràng biết cô không có bao nhiêu tiền dư, Hàn Thủy có chút thẹn quá hóa giận, muốn phát hỏa lại thôi, chỉ có thể rầu rĩ nói: "Trước hết có thể ghi giấy nợ được không?"
Tư Khấu Ngọc sửng sốt, lập tức cười to.
Cô nhóc này thật là đáng yêu, từ trước tới nay khi đi hẹn hò cùng phụ nữ đều là anh bỏ tiền ra, mà anh cũng cảm thấy đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mà những người phụ nữ kia thì chỉ biết hưởng thụ, còn chưa từng có một cô gái nào muốn cùng anh chia sẻ gánh nặng về tiền bạc như vậy.
"Cười, cười nữa đi, coi chừng tôi đánh anh." Hàn Thủy dậm chân một cái, ngượng ngùng lớn tiếng mắng anh, trong lòng vừa thẹn vừa giận, tay nhỏ bé tìm được chỗ thịt mềm nơi eo anh, tính véo mạnh xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn là thần sắc nửa ngượng ngùng nửa tức giận, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn mím chặt, so sánh với bộ dáng lạnh lùng thường ngày, lại thêm vài phần quyến rũ của phụ nữ mà vẫn còn nét ngây thơ của thiếu nữ.
Tư Khấu Ngọc nhìn thấy cảnh này, trong mắt không khỏi tối sầm.
Hàn Thủy nhìn thấy thần sắc khác thường của anh, không hề có đùa giỡn, giờ