
Tác giả: Superpanda
Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015
Lượt xem: 134878
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/878 lượt.
hanh Văn.
Buổi Tiệc Từ Thiện (Hạ)
Bên này, cho đến tận bây giờ Chung Thanh Văn và Vương Vượng Vượng cũng chưa chạm mặt nhau lần nào.
Cô bị cái vẻ ngoài nghiêm chỉnh giả tạo của Chung Thanh Văn dọa cho khiếp sợ luôn.
Chỉ thấy cái tên đó ngồi ngay ngắn ở bên kia, không cầm đũa, tựa lưng vào ghế trò chuyện với người bên cạnh, thỉnh thoảng lại nở nụ cười đạo đức giả.
Thực sự thì rất khó phân biệt thế nào là cười thật, thế nào là cười giả, nhưng mà nhìn biểu hiện và động tác của hai người kia thì không hề có vẻ gì mâu thuẫn. Theo lý thuyết mà nói, khóe mắt với khóe môi sẽ có chút khác biệt rất nhỏ, nhưng trong cuộc sống khó mà phân biệt rõ ràng. Cái này cũng là do sự biến hóa của nhân loại, là một loại biểu hiện để bảo vệ bản thân.
“Tôi thấy cũng đúng...” Người bạn kia nói tiếp.
“Nếu gặp phải xấu già hay nghèo thì cũng chưa chắc là không tốt đâu.” Vương Vượng Vượng ở bên cạnh pha trò: “Nghèo nhưng trẻ đẹp trai, già nhưng anh tuấn giàu có, xấu nhưng trẻ tuổi giàu có... Hình như cũng không tệ, ha ha ha ha...”
“...”
“...”
Người bạn lắc đầu: “Vương Vượng Vượng, cậu lúc nào cũng vui vẻ hoạt bát thế.”
“Hở...”
“Hình như trong lòng chẳng có cái gì u ám cả, không biết đây là ngây thơ hay là trưởng thành nữa ...”
“...?”
Vương Vượng Vượng thực sự nghĩ như vậy mà .
Nếu mà nói kiểu gì cũng gặp phải xấu già hày nghèo thì cũng khá đúng. Nghĩ đến lại thấy kỳ quái, các mặt khác đều giỏi giang, người con gái xinh đẹp cũng còn nhiều lắm, Vương Vượng Vượng biết rất nhiều vừa người xinh đẹp vừa có năng lực và phẩm chất tốt. Thế nhưng về phái nam, loại như thế có thể nói là rất ít, dường như loại này tương đối dễ dàng đi đến cực đoan... Nói cách khác, mấy người lập dị làm khoa học cơ bản đều là đàn ông, một lòng nghiên cứu, lôi thôi lếch thếch, hình tượng không tốt, chứ chưa bao giờ nghe thấy có nữ khoa học lập dị... Còn những người bề ngoài tốt thì lại dễ dàng trở thành cặn bã, chơi đùa không nghiêm túc... Đây thật là một hiện tượng kỳ quái...
Ví dụ như Chung Thanh Văn, vừa có vẻ ngoài ưa nhìn lại giàu có, thế nhưng nhân cách lại thiếu hụt trầm trọng. Không biết trong tương lai nghĩ lại chuyện cũ, anh có cảm thấy xấu hổ hay không...! Tuy rằng bây giờ, Chung Thanh Văn là người tốt, trong khoảng thời gian sống chung với nhau, Vương Vượng Vượng đã rất thích vị chủ nhà này. Chỉ có điều, cô không thể không phủ nhận sự thật bản thân Chung Thanh Văn tồn tại mấy vấn đề không hề nhỏ...
Về phần đánh giá của cô bạn về người bạn kia thì... Căn cứ vào quan sát của Vương Vượng Vượng, thật là không đúng.
Tuy rằng có chí nhưng không nhất định là thành chuyện, thế nhưng tỷ lệ của người tốn tâm tư cuối cùng tìm được rùa vàng khẳng định phải cao hơn người khác... Nếu mà không có con rể kim quy, thì cơ hội cũng chia đều cho xấu già nghèo, mấu chốt là xem bạn có bao nhiêu bản lãnh.
Vương Vượng Vượng lười biếng, nên đến đâu hay đến đó thôi.
Nhìn thấy bạn bè sau một lúc quen biết không ít người, Vương Vượng Vượng chỉ có thể trốn ở góc phòng. Đó, chênh lệch đó...
—— Tới mười giờ tối, mọi người lần lượt ra về.
Vương Vượng Vượng thấy Chung Thanh Văn ở bên kia giả vờ khách sáo với người ta, một đám người luôn miệng nói “Mời”, “Mời”, “Mời” mà đi ra khỏi cửa.
Phù...
—— chỉ có điều , Vương Vượng Vượng và những tình nguyện viên thì chưa đi được, phải giải quyết nốt những công việc còn lại thật tốt.
Đầu tiên, cần giúp ban tổ chức đối chiếu kiểm tra thông tin.
Kiểm tra xem vật nào được mua, cái nào không được, cái nào trả bằng tiền mặt, cái nào chưa trả tiền, cái nào đã giao tận tay cho khách quý, cái nào còn đang ở hội trường... Đối chiếu những vật phẩm đã được bán đấu giá xem các thông tin có khớp nhau không, cuối cùng phải tổng hợp lại một cách rõ ràng, sau đó giao cho ban tổ chức xem xét.
Sau đó, còn phải dọn dẹp hội trường. Mặc dù mấy việc dọn dẹp thế này không cần đến tình nguyện viên, thế nhưng, có nhiều người tự mang đồ của mình đến, ví dụ như CD, trang phục của tình nguyện viên, ly đựng rượu và đồ uống... Cẩn thận cất vào trong hộp rồi mang đi.
Đến lúc tất cả mọi việc xong xuôi, Vương Vượng Vượng nhìn đồng hồ, đã mười một giờ.
Cô nhanh chóng ra ngoài lên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, cảm thấy toàn thân rã rời. Cả ngày bận rộn, ngoại trừ thời gian ăn cơm, thì đều phải làm việc.
Hơn nữa, hầu như tất cả thời gian đều phải đứng. Còn không chỉ mệt về thể xác, mà mệt về cả tinh thần nữa… Tất cả là do Chung Thanh Văn, thế này chẳng mấy mà bị bệnh tim...
Trên tàu điện ngầm còn nhiều chỗ trống, Vương Vượng Vượng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Trạm tiếp theo có một người mù lên xe, trong tay dắt một con chó dẫn đường.
Vương Vượng Vượng nhìn một chút, bốn phía đều là chỗ trống, vì vậy không đứng lên.
Ai ngờ chú chó kia lại thích Vương Vượng Vượng đến thế, đi tới trước Vương Vượng Vượng thì dừng lại , dùng đôi mắt to tròn long lanh mà nhìn cô chằm chằm. Vương Vượng Vượng cảm thấy chú chó