
Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta
Tác giả: Superpanda
Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015
Lượt xem: 134897
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/897 lượt.
ượng Vượng không giấu anh điều gì.
“Khăn quàng cổ lần trước em muốn tôi mang thử,” khi lần đầu nhắc lại chuyện này, anh hỏi, “Em tặng cho Trương Tiêu chưa?”
“Hả?” Cô đáp, “Chưa.”
“À?” Anh nói, “Không phải em đã nói, đợi đến ngày chính thức ở bên nhau thì tặng cái kia làm quà sao?”
“Bởi vì còn chưa chính thức ở bên nhau…”
“Vì sao?”
“Tôi có một chút do dự,” cô nghĩ nghĩ rồi nói, “Không biết mình có muốn ở bên anh ấy không.”
Gần đây, Trương Tiêu có vài lần muốn nói lại thôi, cô nhận ra Trương Tiêu muốn thổ lộ, cô không dám cùng anh ta ra ngoài, chỉ sợ anh ta sẽ nói ra. Cô cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị tốt. Thực ra từng có hai lần, chỉ cần cô bạo dạn thì Trương Tiêu sẽ nói ra, nhưng cô lại chọn chuyển đề tài, làm động tác chọc cười, hoặc là vội vã gọi xe, chạy nhanh như chớp. Cô cũng không biết nên làm gì đây. Trương Tiêu là người rất tốt, ở bên anh ta nhất định sẽ hạnh phúc nhỉ? Đây chính là một cơ hội rất tốt cho cô, ngàn năm một thuở, qua thôn này sẽ không còn tiệm đó nữa. Bạn bè đều nói, thời gian trôi qua sẽ dần dần yêu anh ta, nhưng cô không biết. Cô luôn nghĩ, thật muốn mơ hồ chấp nhận một người như vậy ư? Nếu chứng minh không được, chẳng phải là tổn thương anh ta rồi sao?
“Sao thế?” Trong lỗ tai nghe thấy Chung Thanh Văn hỏi.
“Tôi không thể xác định tâm ý của mình.” Vương Vượng Vượng uể oải nói, “Không biết rõ mình có yêu anh ấy không?”
“Hửm?”
“Chính là,” cô nói, “Anh ấy thật sự rất tốt, tôi cảm thấy con người anh ấy tốt lắm, nhưng mà liệu người này có thật là một nửa còn lại của tôi không?”
“Gân gà ư?” anh hỏi, “Ăn thì chán bỏ thì tiếc?”
“Anh đừng nói vậy…”
“Bởi vì vốn chính là vậy.” Ánh mắt của anh rất sáng, “Tôi nói với em này, nếu em không biết rõ mình có yêu anh ta không, đó chính là không yêu. Chỉ cần em yêu thì em nhất định sẽ biết em yêu anh ta.”
Vương Vượng Vượng dường như bị những lời này đánh trúng, cô ngơ ngác nhìn Chung Thanh Văn.
“Tôi hỏi em,” anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Bây giờ, em suy nghĩ kỹ đi, em có người thật sự thích không?”
“Ặc…không có…”
“Như vậy.” Ánh mắt anh tối một chút, “Hồi trước thì sao?”
“Không có…”
Vì thế cô mới không hiểu rõ ——
“Em hãy nghe tôi nói,” anh nói, “Em đừng nóng vội.”
“Gì cơ?”
“Tạm thời đừng đồng ý làm bạn gái anh ta.”
“Hở…?”
Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, đột nhiên nói, “Em còn nhớ em thiếu tôi một ân tình không?”
“Ặc…!”
“Chính là lần đó, phòng thí nghiệm của em không có tiền mua dụng cụ, tôi giúp em nghĩ cách lấy số liệu, lúc ấy chúng ta đã nhất trí, đó chính là em thiếu tôi một ân tình. Sau này nếu có một ngày tôi tìm em làm một chuyện, em nhất định phải làm được.”
“Tôi còn nhớ.”
“Thế thì chính là cái này.” Anh nói, “Tôi hy vọng em hãy suy nghĩ thật cẩn thận.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Em hãy hứa với tôi, trong vòng ba tháng đừng đồng ý làm bạn gái anh ta.”
“Ơ?”
“Tôi muốn để em suy nghĩ kỹ càng.” Anh nói, “Nếu sau lúc đó em vẫn quyết định ở bên anh ta, tôi tuyệt đối sẽ không nói gì.”
Vương Vượng Vượng hoang mang nhìn Chung Thanh Văn.
“Tôi chỉ là không muốn em vội vàng quyết định.”
“Được…”
“Em chắc chắn hứa với tôi.”
“Ừ.” Cô nhìn mắt anh, nói, “Tôi hứa.”
“Sẽ không quên chứ?”
“Đương nhiên.” Cô đã nói thì khẳng định giữ lời.
“Em không vui?” Anh hỏi, “Tôi dùng chuyện lần đó bảo em hứa hẹn việc này.”
“Không có.” Cô nói, “Đã hứa rồi thì phải làm được.”
Cô suy nghĩ, nói tiếp: “Với lại, anh cũng là muốn tốt cho tôi.”
Anh nói: “Nếu anh ta thật lòng, tuyệt đối sẽ không để ý chờ thêm ba tháng.”
“Tôi biết.” Cô hiểu Trương Tiêu cho nên không lo lắng về điều này.
Anh gật đầu: “Tôi nghĩ, sẽ không cần thời gian quá dài đâu, ba tháng chắc là đủ rồi.”
“…?”
Vương Vượng Vượng hơi kinh ngạc.
Ân tình của người kia lại dễ dàng đền đáp như vậy.
Lúc ấy Chung Thanh Văn bận trong bận ngoài một trận.
Ngay từ đầu muốn mời một bữa cơm, kết quả anh không chịu, nói là một bữa cơm có thể trả sạch hết sao, anh khiến cô đồng ý, sau này vào một ngày nào đó khi anh lên tiếng nhờ thì cô nhất định phải làm được.
Kết quả lại dùng vào lúc này.
Mở Phiên Tòa
Sau lần trò chuyện này, Chung Thanh Văn vẫn đối xử tốt với cô như cũ.
Nhưng mà điểm khác nhau chính là, có khi anh sẽ nhắc tới Trương Tiêu.
Ví dụ như ——
“Nói thử xem, anh ta tốt chỗ nào?” Chung Thanh Văn hỏi.
Vương Vượng Vượng suy nghĩ, lúc này không thể nói về bề ngoài nữa, vì thế cô nói: “Anh ấy rất tập trung làm việc.”
Đây là điểm cô tán thưởng nhất.
“So với tôi thì sao?”
“So với anh à…”
Cô nhìn anh, lại đỏ mặt tim đập nhanh một trận.
Cô liền đứng lên.
“Em đi đâu?” Anh hỏi.
“Tôi…” Cô nói, “Ngồi thiền, sao chép kinh văn…”
“…”
Loại tình cảnh này lặp lại liên tục.
Cuối cùng, Chung Thanh Văn hỏi: “Ngay cả một điểm anh ta tốt hơn tôi em cũng không tìm ra. Nếu em thật sự thích anh ta, đó chẳng phải là em thích tôi hơn sao?”
“Ặc…anh?”
Anh khoanh tay, đưa ra bộ d