Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Tác giả: Superpanda

Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015

Lượt xem: 134840

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/840 lượt.

thì đến phòng tôi đi?” Vương Vượng Vượng nói, “Có lẽ không thể uống hết nhanh như vậy, tôi sợ ông bà sẽ có việc gọi tôi.”
“Cũng được.” Chung Thanh Văn gật đầu.
“Để tôi rửa một chút dâu tây, như vậy sẽ không khó uống...”
“...Nhanh lên một chút.”
—— Cứ như vậy, Chung Thanh Văn đi theo Vương Vượng Vượng lên lầu.
Vương Vượng Vượng đưa cho hắn một cốc sữa đậu nành, còn có một chén dâu tây nhỏ.
Chung Thanh Văn vừa nhìn thấy chén dâu tây kia liền nhíu mày.
“Sao thế này?”
“Những trái dâu tây này sao lại dị dạng thế?”
“Hả?” Vương Vượng Vượng rướn cổ qua nhìn, “Bình thường mà...”
“Bình thường cái gì chứ?” Chung Thanh Văn chán ghét liếc nhìn một lần nữa, “Trái nào cũng lõm vào cả….”
“Tôi đã chọn những trái ngon nhất cho anh rồi... Mấy trái của tôi còn xấu hơn...” Nói xong, cô liền đẩy cái chén của mình qua.
Chung Thanh Văn vừa nhìn, quả nhiên càng méo mó lồi lõm hơn.
“Sao lại thành thế này?”
“Ngày hôm nay danh sách mua sắm của tôi thực sự rất nhiều...” Vương Vượng Vượng nói, “Ở trên trái cây có trứng và mấy thứ khác đè lên, vì thế… dâu tây bị dồn chết...”
“...”
“Nước dâu tây từ trong lỗ thông của hộp nhựa mà rỉ ra, nhuộm đỏ cả quả đào ở dưới...”
“...”
Đây thực sự là một câu chuyện bi thương mà ——
“Đúng rồi, vì sao cô không học hết cao trung?” Chung Thanh Văn đột nhiên dời trọng điểm của câu chuyện.
“Cái này...” Vương Vượng Vượng sợ bị lộ thân phận liền đáp lung tung, “Bởi vì tôi ngốc.”
Chung Thanh Văn gật đầu: “Cũng có thể lắm.” Bày ra một bộ dạng bi ai.
“...”
Thực ra Vương Vượng Vượng học hành rất giỏi, chỉ có điều cô không biết phải nói như thế nào. Hiện giờ có vẻ ngốc ngốc, nhưng mà cũng có phần hợp lý, bởi vì trong công việc hằng ngày như thế này cũng chả cần phải thông minh.
“Nhưng tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc này.”
Chung Thanh Văn giương mắt nhìn Vương Vượng Vượng một chút: “Mong là vậy.”
Vương Vượng Vượng luôn nghĩ rằng, năng lực và cần mẫn, dù sao cũng chiếm phần như nhau. Nếu năng suất cao thì công việc sẽ hoàn thành tốt đẹp. Làm việc xuất sắc đương nhiên là tốt nhất, thế nhưng nếu như không thể thì nên hy sinh thời gian rảnh rỗi, tình nguyện tăng ca hoàn thành tất cả. Vừa ngốc lại lười thì sẽ không thể làm được gì. Vương Vượng Vượng luôn chăm chỉ để làm tốt nhất. Ngày chủ nhật cô hy sinh khoảng thời gian từ một giờ đến ba giờ có thể làm việc của mình, tỉ mỉ xem xét lại bảng công việc, bao gồm tất cả những gì mà cô biết, ví dụ như, tình trạng sức khỏe của hai ông bà ra sao, cái gì không được ăn, ăn cái gì có lợi, bình thường uống thuốc gì, mỗi lần như thế nào, thích kênh truyền hình nào, ghét tiết mục phát thanh nào... Còn có cả những việc cần phải chú ý làm khi dọn dẹp một số vật dụng trong nhà... Tất cả đều được ghi lại, bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra và ôn tập.
Chung Thanh Văn cũng nhìn thấy, còn cầm lên sửa chữa một chút. Hiện giờ, Chung Thanh Văn tương đối tán thành đối với sự chăm chỉ của Vương Vượng Vượng.
“Cái kia...” Vương Vượng Vượng suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy đây là cơ hội nói chuyện phiếm rất hiếm có.
Cô muốn hỏi một vài ý kiến của Chung Thanh Văn, bởi vì những thứ này rất có lợi với luận văn. Trọng điểm của bài luận văn là quan điểm bình đẳng và vấn đề tín nhiệm, nhưng chỉ tham gia quan sát thì thông tin sẽ không được đồng đều, nếu có thêm ý nghĩ của chính người đó thì sẽ chính xác hơn nhiều.
Nếu, hiện tại đã nhắc đến vấn đề này, không bằng cô giả vờ vô ý hỏi một câu xem...
“... Hử?”
Vương Vượng Vượng nhìn ngón tay thon dài của Chung Thanh Văn đang cầm cốc: “Anh, anh có tin tưởng tôi không?”
“Cô có điểm nào đáng tin?”
“...”
“...?” Chung Thanh Văn như là không cảm thấy câu trả lời này có vấn đề gì cả.
“Tôi không nói đến phương diện làm việc...” Vương Vượng Vượng giải thích , “Là nhân phẩm ấy.”
“Nhân phẩm?”
“Ừ,” Vương Vượng Vượng nói, “Chính là anh có sợ tôi lấy trộm tiền không?”
“À,” Chung Thanh Văn đáp, “Cái này tôi không lo.”
“Hả...” Vương Vượng Vượng mở to hai mắt.
“Bởi vì cô không có bản lĩnh đó.”
“...”
“Nếu như cô có thể tìm ra đồ quý giá, tôi sẽ nhìn cô với cặp mắt khác xưa.”
“...” Vương Vượng Vượng nghĩ rằng từ “bản lĩnh” này là một cách nói khá khách sáo, kỳ thật ý của Chung Thanh Văn chính là “chỉ số thông minh”.
Cái này, rốt cuộc coi như là tín nhiệm, hay không tín nhiệm nhỉ —— chỉ có điều, cuối cùng cũng có một tin tức hữu ích ——
Không ít những chủ nhà đề phòng người giúp việc như là trộm cướp vậy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào họ, tuyệt đối không cho họ nằm ngoài tầm mắt của mình. Còn có người cố ý để tiền, vật quý ở những nơi mà người giúp việc có thể nhìn thấy được, để thử thách “độ trung thành” của các cô.
“Vậy...” Vương Vượng Vượng lại hỏi, “Anh có nghĩ chúng ta bình đẳng không?”
Có người cho rằng người giúp việc trong nhà chính là người hầu hạ, giống như nô tì, đều là cấp thấp nhất, còn mình là chủ, vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng lại không hiểu được ai cũng có tôn nghiêm. Có người cho rằng người giúp việc là những người kém c


XtGem Forum catalog