Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 1342273

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2273 lượt.

chối, nhưng xuất hiện dưới bộ dạng này thì thật sợ mất mặt cha mẹ. 
Chưa biết có nên bấm chuông hay không thì phía trước có chiếc xe hơi đang chạy về phía cô, cô chạy trốn phía sau cây cao trước nhà. Chiếc xe từ từ tiến đến rồi dừng ngay phía trước căn biệt thự. Trên xe một đôi nam nữ bước xuống. Cô gái ăn mặc khá hở hang, cô ta mặc áo trễ ngực để lộ nguyên bản vòng 1 to đùng nhức mắt, chiếc váy phía dưới thì ngắn không thể tả, chỉ e khi cô ta hơi nghiêng người thì có thể thấy được cả nội ý. Nhưng gương mặt của cô ta khá là xinh đẹp, nụ cười quyến rũ chết người. Phía sau, chàng trai vừa xuống xe đi tới có vóc dáng quen thuộc, vừa đi về phía cô gái đã ôm hôn cô ta cuồng nhiệt, đôi bàn tay đặt ngay mông cô ả mà xoa nắn, trong bóng tối cô nhìn ra phía hai người họ, giữa đường làm chuyện nhức mắt. Càng nhìn cô càng há hốc mồn khi nhận ra tên bại hoại kia là tên Ken khốn kiếp, thế mà lại nói chưa có bạn gái. Cô hừ lạnh quay mặt vào trong, bất cẩn đụng phải cành cây vào đầu cô vô tình kêu á một tiếng. Đôi nam nữ đang cuồng nhiệt bên ngoài dừng lại mọi hoạt đông.
- Là ai, mau bước ra. - Ken lạnh lùng lên tiếng.
- Ken, có phải trộm không, em rất sợ. - Cô gái lăng lơ lên tiếng dựa sát vào người Lê Hoàng
- Ngoan, cục cưng có anh ở đây không phải sợ.- Hắn ta âu yếm ngọt ngào nói với cô gái.
- Mau bước ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo. - Hắn lại lạnh lùng lên tiếng về phía cô
Biết hết đường chốn, cô rón rén bước ra, cúi đầu không dám nhìn hắn. Ken nhìn cô nói:
- Ngước mặt lên cho tôi.
Cô vẫn cúi đầu, rồi lắc đầu không dám lên tiếng. Hắn thấy vậy liền đi tới, càng tới cô càng lùi, lùi đến cổng phía sau thì không còn đường lui. Hắn dùng tay đưa cằm cô lên, thoáng chút bất ngờ rồi nhếch mép cười:
- Thì ra là cô, tới tìm tôi vì sao phải trốn trong đó?
- Tôi… tôi không đến tìm anh? - Cô hơi sợ đáp
- Vậy tại sao trốn ngay trước nhà tôi. - Hắn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô, bỡn cợt tiếp. - Cô gái này, bộ dạng như thế này tới tìm tôi là ý gì?
- Tôi đã nói, tôi không tới tìm anh. Bây giờ tôi đi trước, anh cứ tiếp tục việc tốt. - Cô tránh sang một phía dự định đi.
- Cô nghĩ cô có thể đi??
- Ken à, cô ấy đã nói không tới tìm anh thì hãy để cô ấy đi đi, trong bộ dạng cô ta tội nghiệp vậy. Anh muốn giữ lại để làm gì? - Cô gái phía sau lên tiếng
- Đúng, đúng, anh giữ tôi lại làm gì, tôi đi trước, hai người cứ tiếp tục. - Cô vừa nói vừa bước đi.
Anh im lặng, rút một xấp tiền trong ví, nhét vào ngực cô gái nói: Tiền của cô, gọi taxi hay tự tìm cách về. Hôm nay tới đây thôi.
- Ken, hôm nay anh sao vậy, không phải nói có chuyện buồn cần tâm sự với em sao. - Cô ta ôm lấy Ken nũng nịu
- Cút. - Hắn ta đẩy cô ta ra rồi lạnh lùng đi về phía Rin.
- Cô không thể như thế này mà bỏ đi được. - Hắn ta kéo tay cô lại.
- Tôi đã nói không tới tìm anh, hãy để tôi đi.
Ken không nói gì, cứ thế kéo cô lên xe, đóng cửa lại rồi lái xe vụt đi để lại cô gái kia đứng nhìn khó hiểu: Ken thiếu gia hôm nay thật lạ, chẳng lẽ thích cô gái kia sao, thật thú vị.
Trên xe, cô cứ thế cúi mặt không dám nhìn về phía hắn. Ken nhìn về phía Rin rồi lên tiếng:
- Tại sao cô lại trốn trước nhà tôi?
- Tôi không biết đó là nhà anh, tôi chỉ muốn nhờ sự giúp đỡ?
- Giúp đỡ, một người hầu như cô thật biết suy nghĩ!
- Này, người hầu thì sao, người hầu không phải là con người sao. Anh sao lại đánh giá con người qua công việc của họ sao?
Hắn nhìn cô, không nói gì, thấy sự khác lạ trên người cô. Hôm nay trông cô ta thật lạ, tuy rất lộn xôn đầu tóc rối bù nhưng bộ đầm cô ta mặc thật sự rất đẹp và rất đắt giá, bộ trang sức trên người cô ta xem ra cũng không phải đồ giả, nhưng tại sao cái cô gái này ra đường lại có thể đi chân trần, thật khò nghĩ. Hừ, cái Trịnh gia này thật sự giàu có tới mức cho một cô hầu gái quá nhiều như vậy sao? Hắn ta bày ra gương mặt nghi ngờ nhìn cô hỏi:
- Nói cho tôi biết, vì sao giờ này cô lại ở đây. Nhà họ Trịnh khác hướng với nhà tôi.
- Tôi… tôi bị lạc đường. - Cô ấm úng trả lời.
- Được, hôm nay tâm trạng tôi tốt, sẽ đưa cô về lại nhà họ Trịnh.
Cô hơi lo lắng, nếu bây giờ quay về với hắn, sẽ biết giải thích như thế nào với ba mẹ. Rồi hắn sẽ biết thân phận thật sự của cô, cô không muốn dây dưa mãi với hắn. Cô bày trò:
- À, hôm nay tôi đi tiệc hoá trang nhưng bị lạc đường. Giờ này thì chắc tiêc cũng tan rồi, haha tôi đã xin nghĩ buổi tối hôm nay nên tôi nghĩ mình sẽ qua nhà Pi ngủ lại.
- Không phải hôm nay nhà Trịnh gia có tiệc sao, thiệp mời vẫn còn đây. Trịnh gia có tiệc cô là người hầu mà lại xin nghĩ để đi chơi. Ôi, thật lười biếng.
Ặc, hắn ta cũng được mời sao, thật may vì hắn ta không đi. Nhưng nghĩ thật lạ, Trịnh gia nhà cô cũng thuộc nhà có thế lực, mở tiệc mời hắn thì hắn ta lại đi tìm người đẹp để làm chuyện vô sĩ. Cô hơi khó chịu gằng giọng:
- Vì sao anh lại không tới buổi tiệc đó.
- Tôi rất ghét những buổi tiệc kiểu này, thật nhàm chán. - Hắn ta tỏ ra nhàm chán trả lời
- Nhưng không lại không nể mặt Trịnh lão gia đã mời anh. - Cô lại


Polly po-cket