Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 1342416

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2416 lượt.

mang thai đứa con của Trịnh Đạt liền tức giận bắt mẹ tôi phải bỏ đi nhưng mẹ tôi nhất quyết giữ lấy. Trần Phó Quang tức giận liền trả thù mẹ tôi bằng cách ra ngoài lăng nhăng cùng người đàn bà khác, đến khi người đàn bà kia mang thai thì dẫn về Trần gia như mẹ tôi không hề có mặt tại đó. Sau khi bà vất vả một mình sinh ra tôi, ông ta liền tách hai mẹ con tôi ra mà vứt tôi sang Mỹ khi vừa mới sinh ra đời. Mẹ tôi đau khổ nhưng bị ông ta dùng tôi mà khống chế, không dám bỏ đi cũng không dám đòi hỏi điều gì. Khi người phụ nữ kia sinh ra Trần Minh Trí, vì sinh khó mà chết đi thì ông ta mang về mà bắt trên dưới Trần gia không được phép tiết lộ ra ngoài. Từ đó giao nó cho mẹ tôi chăm sóc, ông ta thật nham hiểm và ác độc vì không để mẹ chăm sóc đứa con dứt ruột đẻ ra và đi chăm sóc con của ông ta và nhân tình.
Rin nghe lời Bảo Ngọc nói, từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
- Sau đó, vì mẹ tôi là người tốt nên chăm sóc Minh Trí như con ruột của mình, luôn yêu thương mà chăm sóc nó nên nó luôn lầm tưởng bà ấy là mẹ ruột của nó. Đến một ngày, bà ấy lén xem tài liệu của ông ta về tôi nên biết nơi tôi đang sống mà kiếm cớ đi tìm tôi. Từ khi gặp lại mẹ, tôi đã nuôi quyết tâm phải trả thù cả hai dòng họ Trịnh Trần.
- Vậy ra, chị là chị cùng cha với em. - Rin nhìn Bảo Ngọc nói, một chút đáng thương cho cô ta.
- Không, tôi không bao giờ muốn mang dòng máu này. Thật ghê tởm.
- Em hiểu vì sao mà chị lại thù hận cha và Trần gia như vậy, vì vậy mà chị muốn em chết đi thì cha sẽ rất đau lòng. Muốn Trần gia phải thuộc về mình.
- Đúng là tôi muốn cô và cô chị gái song sinh phải chết đi, nhưng Trần gia đó tôi không hề muốn chiếm hữu tôi sẽ cho RoYal biến mất.
- Vậy sao chị lại không ra tay đi, em tình nguyện. - Rin nắm lấy bàn tay Bảo Ngọc mà nói.
- Không, tôi sẽ không ra tay mà bẩn tay mình với dòng máu của họ Trịnh các người, chắc cô cũng biết về lời nguyền kia chỉ cần qua ngày sinh nhất thứ 22 cô và chị gái cô sẽ phải chết đi.
- Chị, một mình em được rồi. Hãy để một mình em chết đi mà giải quyết mọi mâu thuẫn hận thù, tha cho Thiên Kim và Minh Trí. - Rin đã ngấn nước mắt mà nói.
- Cô thật không biết lượng sức. Mau theo tôi đi. - Bảo Ngọc đứng dậy tiến về phía cửa.
- Em có thể hỏi chúng ta đi đâu? - Rin đi theo phía sau mà hỏi.
Bảo Ngọc không trả lời, đi thẳng về phía cửa.
Chiếc xe chở cô và Bảo Ngọc đi thẳng đến cao ốc RoYal. Bảo Ngọc kéo Rin nhanh đến chiếc xe khác rồi bấm kiếng đen bao phủ cả chiếc xe nhanh chóng đi về biệt thự họ Trần.
- Vì sao lại về nơi này, Minh Trí sẽ nhanh chóng tìm ra em mà gây khó dễ với chị. - Rin nhìn thấy biệt thự họ Trần phía trước mà nói.
- Hắn ta sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện tôi lại mang cô về đây. - Bảo Ngọc lại nói. - Cô đang lo lắng cho tôi.
- Tất nhiên, chị là chị của em, em không muốn tổn hại nào đến những người thân của em cả. - Rin cười tươi nói với Bảo Ngọc.
- Đừng tỏ vẻ thân thiết, tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào trong hai nhà Trịnh Trần.
- Em chỉ mong chị có thể đừng nghĩ đến hận thù, vui vẻ mà sống. - Rin vẫn giữ nụ cười của mình mà nói.
Bảo Ngọc không trả lời, xe chạy vào trong khuôn viên tránh xa tầm quan sát bên ngoài thì bước xuống cùng Rin đi vào bên trong nhà. Trần Phó Quang từ phía trong ra ngoài liền hỏi.
- Vì sao lại mang về đây, rất nguy hiểm.
- An tâm, sẽ không có chuyện gì. - Bảo Ngọc nhìn về phía Rin rồi nói tiếp. - Chuyện cô muốn tôi sẽ suy nghĩ.
- Cám ơn chị. - Rin mừng thầm, hy sinh một mình cô để Thiên Kim và Minh Trí an toàn cô cũng nguyện lòng.
Những ngày tiếp theo vì muốn đảm bảo sự bí mật nên Bảo Ngọc đã cho những người giúp việc trong biệt thự nghĩ hết. Buổi sáng Rin dây sớm nấu bữa sáng cho Bảo Ngọc và Trần gia, buổi chiều khi bọn họ về lại được dùng những món ăn của Rin chuẩn bị sẵn. Rin cảm thấy cuộc sống ở đây tốt hơn biết bao nhiêu khi một mình ở những nơi xa xôi, ít ra cuối đời mình vẫn ở gần một người chị cùng cha khác mẹ, chỉ là cô cảm thấy nhớ Minh Trí, rất nhớ anh.
Mọi thứ dùng để liên lạc trong biệt thự đều bị cắt hết, lần quẩn trong nhà Rin làm việc lặt vặt trong nhà, cô tìm được những tấm hình cũ của Minh Trí và người mẹ của Bảo Ngọc. Quả thật bà ấy xem ra rất thương yêu anh nên trong tấm hình này cảm thấy rất thân thiết, một người đàn bà rất đẹp và phúc hậu. Xem ra người phụ nữ khiến trái tim của Trịnh và Trần gia xao xuyến xem ra rất xuất chúng.
Thiên Kim ngồi dùng cơm với cha mẹ thì một cơn buồn nôn trong người trỗi dậy, cô chạy thẳng đến toilet mà nôn khan vì chưa ăn được thứ gì. Trịnh phu nhan lo lắng đi vào bên trong nhìn thấy con gái sinh nghi ngờ nhưng Thiên Kim trước giờ chưa hề hẹn hò cùng nam nhân nào.
- Thiên Kim, không sao chứ.
- Con chỉ cảm thấy khó chịu, có lẽ do dạ dày không tốt. - Thiên Kim gương mặt xanh xao nói.
- Tháng này, con đã đến ngày chưa?
- Mẹ, sao mẹ lại hỏi như vậy, chỉ là dạ dày không ổn định mà thôi. - Nói đúng với những gì Thiên Kim đang lo lắng nên cô vội chối.
- Được rồi, mau ra ngoài ăn chút gì đó rồi uống thuốc.
- Dạ