
Tác giả: Song Tử
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1342422
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2422 lượt.
người cô yêu thương tha thiết. Cô nhìn thấy chiếc xe màu đen của anh nên yêu cầu tài xế dừng lại, ý nghĩ muốn nhìn Minh Trí một chút thôi để vơi đi nỗi nhớ nhung trong lòng. Ngồi trên một chiếc xe khác, cô nhìn bóng lưng của anh từ trên chiếc xe hơi màu đen kia bước xuống, Minh Trí vòng qua mở cánh cửa bên kia của chiếc xe, một cô gái sang trọng từ bên trong xe anh bước xuống. Cô gái kia khoác tay Minh Trí, sau đó cả hai cùng đi vào bên trong cao ốc RoYal với ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh nào đâu biết từ phía xa, một anh1 mắt đã đẫm lệ từ khi nào chỉ biết ngồi yên lặng trong xe mà nhìn hai con người kia đi ngược hướng cô.
- Tiểu thư, cô không sao chứ. - Người đàn ông ái ngại hỏi.
- Không sao, chúng ta quay về thôi. - Rin quay mặt phía trước không nhìn về phía Minh Trí nữa.
Người đàn ông không hỏi nữa, cho xe chạy đi lướt qua khỏi cao ốc RoYal để lại một nỗi buồn trong lòng Rin.
*******************
Trần Hậu sau khi giúp Minh Trí giải quyết một số hợp đồng thì nhanh chóng lái xe đến biệt thự hoa hồng trắng tìm Thiên Kim nhưng Thiên Kim tự nhốt mình trong phòng không ra gặp mặt. Trịnh phu nhân bên ngoài khuyên bảo như thế nào cũng nhất định không ra, bà bất lực bỏ đi tuỳ vào Trần Hậu khuyên giải.
- Trịnh Thiên Kim, cô mau ra đây cho tôi. - Trần Hậu tức giận, anh cố ý giải quyết công việc một cách nhanh nhất chỉ để đến gặp cô, chỉ vì lo lắng cho cô gái này nhung lại bị trốn tránh như vậy.
- Anh về đi, tôi không muốn gặp anh. Từ nay tốt nhất không nên đến đây. - Thiên Kim bên trong nói ra ngoài.
- Có hai sự lựa chọn. Một là cô tự nguyện bước ra, hai là tôi sẽ phá nát cánh cửa này. - Trần Hậu đứng dựa vào cửa nói vào.
- Anh… anh dám. - Thiên Kim ấm úng.
- Cô nghĩ tôi có dám hay không? - Trần Hậu đáp.
- Anh giỏi thì đập đi, tôi không tin anh dám làm. - Thiên Kim cố chấp.
TRần Hậu máu tức giận lên đến não, dùng hết lực vào đôi bàn chân mà một đá rồi lại một đá vào cánh cửa phòng của Thiên Kim. Đến khi khoá cửa chịu lực không nỗi mà bung ra, anh đi vào trong nắm lấy tay cô gái đang ngồi bàng hoàng trên giường mà kéo đi. Thiên Kim phản kháng không theo, Trần Hậu choàng tay nhấc cô lên mà bế đi trong sự kêu la cầu cứu của Thiên Kim. Trịnh phu nhân nghe tiếng hét của Thiên Kim chạy đến nhưng khi thấy cảnh tượng kia thì chỉ biết lắc đầu nhìn theo, bà biết con gái của bà ngang bướng như thế chỉ có Trần Hậu có thể khuất phục, huống chi đứa bé trong bụng kia lại là của cậu ấy.
- Anh mang tôi đi đâu. - Thiên Kim được Trần Hậu đặt vào xe và chạy đi.
- Đến nơi cô sẽ biết. - Trần Hậu nhìn thẳng hướng lái xe mà trả lời.
- Đây gọi là bắt cóc người bất hợp pháp, tôi không muốn đi cùng anh. - Thiên Kim dùng ánh mắt căm giận nhìn Trần Hậu.
- Đoạn đường khá xa, cô còn yếu hãy mau ngủ một lát.
- Anh đưa tôi đi đâu mà lại khá xa, tôi không muốn, mau cho tôi về nhà, cái tên khốn kiếp kia. - Thiên Kim mắng chửi không thôi.
- Cô thật ồn ào. - Trần Hậu chợt thắng xe lại, nhìn qua phía Thiên Kim sau đó chòm người sang phía cô, càng lúc càng gần.
- Anh… anh muốn làm gì… Cút đi. - Thiên Kim dùng tay đẩy Trần Hậu nhưng không thể để gương mặt anh xa cô một chút nào.
- Nếu cô còn ồn ào, thì những gì cô đang nghĩ sẽ là sự thật. - Trần Hậu khẽ cười, trở về vị trí tiếp tục cho xe chạy.
Thiên Kim một phen hoảng hốt, sau đó gương mặt đỏ bừng lên lén nhìn về phía Trần Hậu, không hiểu vì sao tim cô lại đập loạn lên thế này. Anh ta nói những gì khi nãy cô còn không thể hiểu nỗi, chỉ biết rằng tốt nhất mình không nên nói nữa.
Trần Hậu đưa Thiên Kim đến một vùng núi khí hậu vô cùng mát mẻ trong lành, Thiên Kim trên chuyến đi ngủ li bì trên xe. Lúc đầu còn lo sợ đủ điều nhưng khi ngủ đi thì không biết gì, Trần Hậu muốn bán cô đi cũng còn có khả năng. Xe dừng trước một căn nhà bằng gỗ nhưng được thiết kế khá công phu, nhìn sang cô gái còn mê ngủ cạnh bên Trần Hậu xuống xe rồi bế cô đi vào bên trong. Trần Hậu đặt cô trên chiếc giường êm ái, nhẹ đặt một nụ hôn trên trán cô đắp kín mềm sau đó rời xuống nhà bếp tự tay chuẩn bị một bữa tối cho hai người.
Thiên Kim tỉnh lại thấy mình đang được nằm trên chiếc giường ấm áp, cô nàng thoái mái ôm lấy chiếc gối cứ nghĩ mình đang ở trong biệt thự hoa hồng trắng mà thoải mái như vậy, sau vài giây lấy lại tâm thức cô ngội bật dậy.
- Đã ngủ đủ rồi sao? - Trần Hậu ngồi trên chiếc ghế đăt cạnh giường.
- Anh… đây là đâu? - Thiên Kim nhìn xung quanh cảm thấy lạ lẫm.
- Đây là miền núi xxx, chúng ta sẽ ở lại đây đêm nay và ngày mai. - Trần Hậu đáp. - Tôi đã xin phép gia đình cô.
- Tôi có nói là muốn đi sao? Tôi muốn trở về. - Thiên Kim giận dữ vị Trần Hậu tự quyết định như vậy.
- Cô cũng thật ích kỉ. Tôi thức trọn 6 tiếng để lái xe đến nơi này, sau đó lại chuẩn bị bữa tối rồi canh cho cô ngủ ngon giấc như vậy. Hiện tại tôi rất mệt chỉ muốn dùng bữa rồi nghĩ ngơi, nếu cô muốn về thì đây là chìa khoá, cô cứ việc lấy xe về trước, ngày mai sẽ có người đến đón tôi. - Trần Hậu mang chìa khoá đặt lên giường rồi bỏ ra ngoài.
- Tôi khô