
Tác giả: Song Tử
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1342280
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2280 lượt.
mời cô lên xe.
- Tôi không quen thiếu gia nhà anh.
Người đó tỏ vẻ lúng túng rồi đi về xe, từ phía sau, một người đàn ông khác bước xuống xe. Cô nhìn qua cũng nhận ra thì ra là tên bắt cóc nhầm:
- Thì ra là anh, tôi đã nói tôi không phải người anh tìm. Sao cứ theo ám tôi mãi vậy.
- Tôi biết cô không phải. - Anh ta lạnh lùng đáp
- Vậy tìm tôi vì lí do gì?
- Tôi muốn xin lỗi vì chuyện hôm qua. Cô có thể cho tôi được mời cô đi tạ lỗi.
Cô hơi đỏ mặt khi nhớ tới nụ hôn bá đạo hôm qua, nhìn hắn nói: Tôi đã quên những chuyện hôm qua, anh không cần câu nệ. Dù gì anh cũng sẽ là anh rễ của tôi, những gì không nên nhớ thì nên quên đi
- Tôi không phải anh rễ của cô. - Hắn lạnh lùng trả lời
- Chuyện hai người, không liên quan đến tôi.
- Tôi e là có liên quan. Cha mẹ cô chưa nói gì với cô
- Tôi nói cho anh biết, tên khốn nhà anh, bắt tôi đi rồi bỏ tôi giữa đường. Tôi còn chưa tính sổ với anh, bây giờ anh còn muốn nhắc lại. Đêm qua không nhờ còn người có lòng thương hại thì tôi đã ngủ ngoài đường.- Cô giận dử chửi mắng
- Vậy nên bây giờ tôi muốn tạ lỗi với cô.
- Anh muốn tôi tha lỗi thì cho tôi đi nhờ về nhà là được rồi.
- Mời nhị tiểu thư lên xe.
Cô từng bước khập khiễng lên xe, anh nhìn cô rồi nói:
- Chân cô bị thương sao?
- Không phải nhờ phước của anh sao? - Cô hừ lạnh
- Tôi thật có lỗi. Trần Hậu, mau tới bệnh viện.
- Không, mau về Trịnh gia. Chân tôi không nặng lắm. Tôi muốn về nhà nghĩ ngơi.
Tài xế không biết đi đâu, có vẻ lưỡng lự chưa dám cho xe chạy. Cô liền hét:
- Mau cho xe về Trịnh gia, không thì tôi xuống xe, không cần các người.
- Về Trịnh gia. - Anh ra lệnh.
Trong xe, cô lại nhớ lại hình ảnh anh ta đã cưỡng hôn cô, có vẻ tức giận nên gương mặt cô đăm đăm khó chịu. Anh nhìn thấy sắc mặt cô nhẹ nhàng hỏi:
- Nhị tiểu thư, cô khó chịu trong người sao?
- Tôi, tôi không sao cả, anh đừng bận tâm. - Cô đỏ mặt
- Cô nghĩ như thế nào về hôn sự giữa 2 gia đình chúng ta.
- Tôi không quan tâm đến việc của các người.
- Cô tại sao lại không liên quan, vì tôi có thể sẽ là chồng cô.
Cô giật mình nhìn anh, vẻ mặt ngày càng tệ, anh ta đang đùa chắc không phải là hôn phu của Thiên Kim sao, sao lại nói ra những lời lẽ như vậy.
- Anh đùa sao?
- Tôi thật đang rất nghiêm túc. - Anh nhìn cô rồi cười nham hiểm
- Anh không phải là chồng chưa cưới của chị tôi, tại sao lại dùng những lời lẽ như vậy trêu chọc tôi. Tôi đã nể tình chị tôi mà không so đo với anh chuyện lúc tối, bây giờ thì anh thật sự quá đáng.
- Cô thật sự không muốn làm dâu Trần gia.
- Tôi còn không biết Trần gia các người là ai?
Anh ngiêng người, cúi đầu về phía cô cười nữa miệng, nụ cười của anh thật sự rất gợi tình, tim cô bỗng dưng đập mạnh. Anh cứ thế mà tiếng gần đến môi cô, thân thể cô cứng lại, không thể cử động tim cô ngày càng đập nhanh hơn. Khi gần như chạm vào môi của cô. Anh khẽ lên tiếng: Chị em nhà cô thật giống nhau, đều diễn kịch giỏi vậy. Không phải hai chị em nhà cô đang tranh dành ai sẽ là người được vào Trần gia..
Nói xong Trần Minh Trí đẩy cô ra xa. Cô giật mình, sau đó căm phẫn nhìn anh ta rồi uất hận lên tiếng: Hoang tưởng
- Tôi nói Minh Trí anh nghe, tôi suốt đời này sẽ không bao giờ muốn gả cho anh, anh đừng ở đó nói nhăng nói cuội nữa.
Vừa nói xong, xe đã chạy tới của nhà Trịnh gia, cô lè lưỡi chọc quê anh, mở cửa xe có gắng lếch vô tới cổng. Không quên quay lại nói với anh ta: Anh nhớ cho kĩ, tôi Trịnh Hà My, sẽ không bao giờ muốn gả cho loại người như anh. Đừng mơ tưởng. Cô thoả lòng cười haha bấm chuông.
Minh Trí ngồi trong xe, nhìn bóng dáng cô gái phía trước, không tức giận mà lại thấy buồn cười với thái độ của nhóc con này. Nhìn đôi giày của cô gái vẫn còn nằm trong hộp, khẽ cười: Được, tôi sẽ cho cô phải hối hận với những gì đã nói. Lạnh lùng cho xe dời đi.
Ciz Bar
Cô bấm chuông một lúc, bác người làm trong nhà ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của cô, đôi chân sưng đỏ liền chạy tới đỡ cô hốt hoảng.
- Nhị tiểu thư, cô có sao không?
- Cháu không sao. - Cô cười cười trả lời.
- Tiểu thư cả đêm qua đã đi đâu, mọi người cứ ngỡ cô nghĩ trong phòng?
- Bác lại gọi cháu là tiểu thư.
- À vâng, Rin
- Dạ, bác tên gì ạ>
- Thưa tiểu…., à không cô Rin tôi tên là Hoa
Cô cười nhìn bác Hoa cũng cười. Cô thật không quen cách xưng hô ấy, bác Hoa dìu cô lên phòng, mang nước ấm và thuốc để đắp lên chân cô. Cô thấy thật dễ chịu, những vết sưng đỏ cũng dần dần tan biến. Cô mở điện thoại lên, thấy vài cuộc gọi nhỡ, cô kiểm tra điện thoại thì thấy có Pi gọi, một số lạ và còn có Hoàng Minh vừa gọi cho cô. Tim cô bỗng dưng thắt lại, nhớ lại chuyện của mình và HM lại thấy đau buồn.
Cô bấm nút, gọi lại cho Pi. Nghe nhạc chờ của Pi bài hát muộn màng làm lòng cô lại chợt buồn thêm.
- Alo, Rin hả, Pi nghe
- Pi gọi Rin à. Có việc gì không?
- Ừ, sáng Pi về thì nghe chị Hải hàng xóm nói hôm qua Rin ghé sang tìm Pi phải không?
- Hôm qua d