
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341228
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1228 lượt.
, trước mặt cô là vệt trắng nhòa, mơ hồ rồi dần chuyển sng rõ nét hơn, mùi thuốc tẩy thường có trong bệnh viện sộc thẳng vào mũi, khiến cô lặng người đi. Đưa tay sờ lên phần trán đau nhức của mình mãi cho tới khi nhìn rõ được ống chuyền dịch trên tay, Tử Kiều mới nhận ra bản thân đang nằm trong bệnh viện. Phía dưới đuôi lông mày trái truyền đến cảm giác rất đau đớn, chạm tay lên đó, cô thấy đầu mình đang cuốn băng. Một bàn tay khác đang định cử động, có điều không thể nào vận sức nổi, cô có cảm giác như bị ai đó nắm chặt lấy.
Khi Tăng Tử Kiều quay đầu sang, bên giường có một người đàn ông đang úp mặt vào lòng bàn tay cô.
Tăng Tử Ngạo cảm nhận được bàn tay của Tăng Tử Kiều đang cử động liền ngẩng đầu lên, thấy cô đã tỉnh, anh kích động nắm chặt hơn rồi vui mừng lên tiếng: “Tiểu Kiều, cuối cùng em đã tỉnh rồi”
Khuôn mặt tuấn tú của anh vô cùng mệt mỏi, đôi mắt đỏ rực, dưới cằm lún phún đầy râu. Tăng Tử Kiều nhướng cao đôi mày, khóe miệng bất giác co giật: “Tiểu Kiều?”
“Hả?” Tăng Tử Ngạo Phát hiện ra phản ứng lạ thường của Tử Kiều, nụ cười tắt dần, hai đầu mày bỗng cau lại rồi nắm chặt bàn tay cô hơn trước.
“Anh gọi tôi là tiểu Kiều, vậy… anh chàng đẹp trai, đừng nói anh là Chu Du1 nhé?”
(1) Trong “Tam Quốc chí”, Chu Du và Tiểu Kiều là đôi phu thê nổi tiếng.
Câu nói của Tăng Tử Kiều thật sự gây sốc, sắc mặt Tăng Tử Ngạo trắng nhợt. Ngây người khoảng chừng một phút, anh mới cố gắng trấn tĩnh: “Có lẽ hai ngàn năm trước thì anh mang tên này, thế nhưng bây giờ anh khẳng định không phải như vậy nữa.”
Nói xong, Tăng Tử Ngạo cảm nhận được các cơ thịt trên mặt mình bắt đầu cứng đờ, âm thầm nguyền rủa trong lòng, lần này sự việc đã quá đỗi nghiêm trọng. Anh liền đứng dậy, ấn nút chuông cấp cứu ở đầu giường.
Bác sỹ nhanh chóng đến kiểm tra tường tận cho Tăng Tử Kiều, rồi lại đặt ra rất nhiều câu hỏi, sau đo nuối tiếc tuyên bố với Tăng Tử Ngạo một câu: “Có thể lúc rơi xuống nước, não bộ bị đả kích mạnh nên cô ấy đã mất trí nhớ.”
Sauk hi bác sỹ rời khỏi, căn phòng chỉ còn lại Tăng Tử Ngạo và Tăng Tử Kiều. Anh đi lại như điên trong phòng, thật sự quá bội phục các chuyên gia này, từ não bộ tổn thương nhẹ giờ chuyển sang chịu đả kích mạnh là mất trí. Lời giải thích được đưa ra quá đỗi bình thản, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Đây là cách giải thích gì chứ? Thời buổi này tại sao lại dễ dàng mất trí nhớ như vậy được? Tại sao chuyện này lại xảy ra trong chính cuộc đời anh? Anh chỉ biết, trong cơ thể nếu tích lũy quá nhiều nguyên tố nhôm có thể gây tổn thương não bộ, từ đó ảnh hưởng tới trí nhớ, thế nhưng đó là triệu trứng bệnh lẫn của người già. Nhảy xuống song một lần mà đã mất trí nhớ, đầu con người được làm từ giấy sao?
Một lúc lâu sau, Tăng Tử Kiều bỗng bình thản lên tiếng: “Này, Chu Du tiên sinh, phiền anh đừng có đi đi lại lại như vậy nữa được không?”
Chu Du tiên sinh? Tăng Tử Ngạo thà rằng người bị mất trí nhớ vào lúc này là chính mình. Anh dừng bước, mặt mày đau khổ từ từ ngồi xuống bên giường bệnh, nhưng anh không lên tiến mà chỉ lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt trắng nhợt của Tăng Tử Kiều. Anh không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt cô lúc này.
Trong đôi mắt tuyệt đẹp, vô cùng thuần khiết kia không mang chút tạp niệm nào, nó thực sự khiến Tăng Tử Ngạo thấy mê mẩn. Một suy nghĩ không mấy chắc chắn nhưng lại mang chút mâu thuẫn chợt lóe lên trong đầu anh. Đột nhiên, anh đưa một tay kéo Tử Kiều đên trước mặt mình, tay còn lại nâng cằm cô, ép cô phải ngẩng mặt nhìn mình. Tăng Tử Kiều lặng người đi, vốn dĩ ban đầu chỉ định nằm nhìn anh và không nói tiếng nào, thế nhưng cô hoàn toàn không ngờ anh lại có hành động lạ thường này.
Khuôn mặt hai người cách nhau rất gần, cho dù là ai, chỉ cần động đậy đôi chút là hai cặp môi kia sẽ dính chặt lại ngay. Tử Kiều mở to hai mắt, cố gắng nhìn rõ biểu vảm trên khuôn mặt Tăng Tử Ngạo, thê nhưng hoang toàn vô ích. Những gì cô có thể cảm nhận rõ ràng, chỉ là hơi thở gấp gáp của người đối diện đang không ngừng phả trên mặt mình, tọa nên cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Khẽ chớp mắt, Tử Kiều run run lên tiếng: “Anh định … làm gì hả?”
Không khí trong phòng càng lúc càng ám muội.
“Có còn nhớ Tam Quốc chí không?” Tăng Tử Ngạo nhoẻn miệng lên mang theo chút tự giễu: “Không biết em có nhớ hay không, mỗi sang thức giấc, chuyện mà anh thích làm cùng em nhất đó?”
Tăng Tử Ngạo từ từ tiến lên phía trước, chính vào lúc đôi môi đang chuẩn bị chạm vào môi Tử Kiều thì bị cô đưa tay ra chen giữa tạo khoảng cách rồi đẩy anh ra. Anh lặng người đi, chỉ trong khoảng khắc, bộp một tiếng, anh nhận trọn một cái bạt tai đau đớn.
Tăng Tử Kiều dùng bàn tay trái không bị cắm ống truyền dịch chống lên giường, lui lại phía sau, đôi môi trắng nhợt không ngừng run rẩy, nhìn Tử Ngạo bằng đôi mắt trong trẻo đầy phòng bị. Tăng Tử Ngạo đưa tay chạm vào khuôn mặt đang nhói đau rồi lại nhìn vào đôi mắt trong sáng kia vài giây, chết lặng người đi.
“Xin lỗi!” Anh đứng dậy, nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh.
Tăng Tử Kiều nhìn theo bóng dáng anh, nhanh