
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341238
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1238 lượt.
ì không biết làm gì nên anh liền đẩy hết trách nhiệm sang cho luật sư Dương. Chỉ là anh quên mất rằng, Tiểu Kiều trước nay là người có lòng tự tôn rất cao, làm sao có thể chấp nhận sự sắp xếp như vậy chứ? Anh càng chẳng thể ngờ được, cô lại nghĩ quẩn dẫn đến việc tự sát như vậy.
Trước khi qua đời, mẹ đã dặn anh phải chăm sóc Tiểu Kiều thật tốt, nếu cô có chuyện gì bất trắc, anh cảm thấy có lỗi với cha mẹ nơi hoàng tuyền. Tuy rằng hiện nay Tiểu Kiều đã không sao, nhưng cô lại bị mất trí nhớ. Buổi sáng, khi biết được mình bị hủy dung nhan, nét mặt đó của cô, đến tận bây giờ vẫn hiển hiện trong đầu anh. Điều khiến anh cảm thấy khó chịu nhất chính là cô chẳng hề hò hét, kêu than, khóc lóc gì mà chỉ mỉm cười bình thản nói với anh rằng, đó là một con phượng hoàng vượt biển lửa trùng sinh.
Tờ đơn ly hôn lúc này chẳng khác nào ngọn lửa nóng rực, anh vò nát nó trong tay, lòng cảm thấy vô cùng nặng nề, gần như chẳng thể hít thở nổi. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ muốn ly hôn theo kiểu này.
Tăng Tử Kiều thấy sắc mặt anh sầm lại, đứng lặng một chỗ, đột nhiên cảm thấy lo lắng, đưa tay lắc người anh rồi nói: “Tăng tiên sinh, hay là anh hối hận rồi? Không đồng ý với những điều khoản trong đơn ly hôn này hay sao?”
Định thần lại, Tăng Tử Ngạo nhìn Tử Kiều, sau lưng cô là ánh đèn sáng chói, vào khoảnh khắc đó, anh thực sự không nhìn rõ nét mặt của cô. Lặng đi một hồi, anh nghiêm nghị lên tiếng: “Tại sao em lại đồng ý kí tên vào đây?” Có lẽ hỏi một người mất trí nhớ câu này thật ngu ngốc, thế nhưng anh muốn biết suy nghĩ của cô.
Lúc đầu, Tăng Tử Kiều xuôi mắt buồn bã, đôi lông mi đen dài khẽ lay động, sau đó lại nhoẻn miệng cười. Hồi lâu sau, cô ngước mắt nhìn anh, nghiêm mặt bình tĩnh đáp: “Tăng tiên sinh, vậy thì tôi có sao nói vậy nhé! Nếu anh đã từng yêu cô Tăng Tử Kiều trước kia, vậy chắc sẽ không có đơn ly hôn này. Ánh mắt anh nhìn tôi, giọng điệu nói chuyện, đều không có chút biểu hiện nào của một người từng yêu thương tôi sâu sắc. Thời gian anh tìm chìa khóa vào nhà, lâu đến mức tôi cho rằng anh đã tìm nhầm chỗ. Tuy rằng tôi đã bị thương ở đầu, mất trí nhớ, nhưng cũng chưa phải con ngốc. Mặc dù anh không thừa nhận rằng, mối quan hệ giữa chúng ta không tốt, thế nhưng tôi có thể thấy được, cảm nhận được, một cuộc hôn nhân như vậy bất cứ ai cũng chẳng thể tin rằng nó tốt đẹp, mỹ mãn. Có lẽ một ngày nào đó, khi hồi phục trí nhớ tôi sẽ cảm thấy hối hận, cũng có thể không hối hận. Thế nhưng tôi của hiện nay, không muốn cưỡng cầu, chỉ muốn một cuộc sống hoàn toàn mới, không muốn sống trong cái bóng sầu thảm, đen tối của quá khứ nữa. Ôm một cuộc hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa, chi bằng ly hôn rồi lấy khối tài sản kếch sù cùng lời hứa chăm sóc suốt đời kia còn hơn. Tôi nghĩ… là kẻ ngốc thì cũng biết chọn cách nào có lợi cho mình.”
Tăng Tử Ngạo bất giác đưa mắt nhìn kĩ nét mặt Tiểu Kiều, sau khi mất trí nhớ, cô không còn xa cách, lạnh nhạt như trước kia nữa, có điều với riêng anh, cô luôn giữ khoảng cách nhất định. Tuy rằng trong lòng anh cảm thấy khá buồn, thế nhưng mất trí nhớ đối với cô chưa chắc đã là chuyện xấu, ít nhất thì bây giờ cô sống lạc quan và hay cười hơn trước nhiều. Trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, anh thở dài một tiếng, nhìn đồng hồ treo tường mỉm cười nói: “Đến giờ dùng bữa rồi, em muốn ăn gì nào?”
“Cơm chia tay?” Tăng Tử Kiều bật cười: “Vậy thì nhất định phải bắt anh chi thật nhiều rồi!”
Tăng Tử Ngạo nheo đôi mắt đen lại, ban đầu anh còn nghĩ cô sẽ không đồng ý ra ngoài dùng bữa vì trên đầu còn cuốn băng trắng. Tiểu Kiều trước kia rất chú trọng hình tượng, nhan sắc, nhất định sẽ không ra ngoài với bộ dạng thế này. Bất ngờ một điều, cô lại hân hoan chấp nhận, thế nhưng ba chữ “cơm chia tay” thực sự khiến anh nghe mà não nề, bực bội. Anh mím môi lại, im lặng vài giây sau đó đáp lời: “Vậy em muốn ăn ở đâu?”
Tăng Tử Kiều giơ tay lên chỉ vào đầu mình rồi cười nói: “Đối với một người mất trí nhớ, anh còn kì vọng điều gì chứ?”
Tăng Tử Kiều sau khi mất trí nhớ, đã thay đổi quá nhiều khiến Tăng Tử Ngạo nhất thời chưa thể thích ứng kịp. Sau khi nghe câu nói đùa này, anh nghiêm mặt lại, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, chan chứa tình cảm: “Em nhất định sẽ phục hồi trí nhớ.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tăng Tử Kiều khẽ lay động, trong sáng không chút tạp niệm, đôi môi vẫn nhoẻn nở nụ cười dịu nhẹ.
Bữa Ăn Sau Cùng
Khi Tử Kiều và Tử Ngạo đang đứng chờ thang máy thì gặp dì Thu ở lầu trên.
“ y da, Tiểu Kiều, trán của cháu…” Bỗng nghĩ đến chuyện là con gái thì luôn để tâm đến dung mạo của mình, cho dù bị tai nạn cũng không nên nhắc đến chuyện này, vậy là dì Thu liền chuyển sang chủ đề khác. “Mấy hôm trước, món canh vịt hầm lá sen cùng bí đỏ mà cháu dạy cho dì làm, cả nhà dì đều thích ăn và khen ngon đấy! Thím bảy ở tầng mười lăm tối qua định sang nhờ cháu thỉnh giáo, nhưng cháu lại không có nhà. Mấy hôm nay không thấy cháu đâu, các dì lo quá, cháu không gặp chuyện gì đấy chứ?”
Kể từ khi dì Thu