
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341078
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1078 lượt.
nắm lấy vai cô bỗng bóp mạnh khiến cô hét lên: "Anh nhẹ tay chút! Em đau."
Lương Phi Phàm ngồi xuống, vác cô lên vai. Anh bước những bước dài đi lên tầng. Cô cong người ngả trên lưng anh, cười vui vẻ.
Người Cố Yên như mềm nhũn ra, gục trên người anh không nhúc nhích. Lương Phi Phàm khẽ vỗ về cô, vỗ nhẹ lên lưng cô, nghe tiếng thở nhè nhẹ, đều đều của cô. Anh nhẹ nhàng đỡ cô xuống và đặt cô lên giường, định đi xuống nấu cơm tối cho cô ăn. Nào ngờ anh vừa đứng dậy thì cô cũng tỉnh, hé mắt nhìn anh, ngoan ngoãn như một chú mèo con. Lương Phi Phàm không dám cựa quậy nữa, bật lò sưởi to hơn và nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cố Yên ngủ hơn một tiếng, cô tỉnh giấc một cách lười biếng và kêu đói. Lương Phi Phàm vẫn đang suy nghĩ, thấy cô tỉnh liền ghẹo cô vài câu, chờ đến khi cô tỉnh hẳn, hai người cùng mặc áo và đi xuống.
Đám người làm đã rửa sạch thức ăn, chờ đầu bếp chính vào thể thiện tài năng. Cố Yên không dám động vào thịt cá sống, Lương Phi Phàm muốn giúp một tay nhưng cô không đồng ý. Hai người bọn họ mò mẫm trong bếp một lúc, cuối cùng quyết định, anh chịu trách nhiệm gạt chỗ cá và thịt vào chảo dầu, cô chịu trách nhiệm cho gia vị. Mãi lâu sau, khi ba món ăn gồm một món chay và hai món cá miễn cưỡng được đưa lên thì hai người họ đều đã đói meo rồi.
"Hơi tanh." Lương Phi Phàm nếm một miếng cá, cười và uống một ngụm rượu. Cố Yên không tin, cô tự gắp một miếng, đúng thật, chẳng ngon chút nào.
Cô uống một ngụm nước hoa quả để nuốt miếng cá kia, "Rất ngon đấy chứ! Nhưng hôm nay em không thích ăn cá, cho anh ăn hết đấy." Cô cười hì hì, đẩy cá đến trước mặt anh. Lương Phi Phàm lắc đầu, rồi lại lắc lắc đầu, nhưng thấy cô hơi nhướn lông mày, nụ cười nhạt dần, anh lại nghĩ thôi vậy, rồi cau mày giơ đũa ra, tanh thì tanh, dù phải ăn cá sống cũng được.
Ăn xong, hai người họ ngồi ôm nhau trên sofa xem ti vi. Lương Phi Phàm nhìn khuôn mặt bé nhỏ đang vui vẻ của cô, một cảm giác sợ hãi không nói rõ được lại trào dâng. Anh đưa bàn tay chải mái tóc dài của cô, thì thầm: "Yên à, dù em có đang mưu tính chuyện gì thì cũng đừng làm những chuyện ngốc nghếch, biết không?"
Cố Yên "dạ" một tiếng, cô đang tập trung xem ti vi.
Nhưng anh vẫn không yên tâm, giữ lấy cằm cô xoay mặt cô lại: "Cố Yên, nếu em có chuyện gì, anh sẽ chôn em với tất cả những người mà em quan tâm." Vẻ mặt của anh rất thật, anh nhìn sâu vào trong mắt cô.
"Có anh không?"
"Có."
Cố Yên gỡ tay anh ra, "xí" một tiếng rồi nằm xuống, gối đầu lên đùi anh, nghiêng người sang một bên rồi tiếp tục mê mẩn với những tình tiết trong phim: "Thế còn gì để đáng phải chết nữa, chẳng phải là chết sạch rồi hay sao?"
Anh giật mình, cúi xuống cắn vào tai cô: "Em chê anh chán ngắt chứ gì?"
Cố Yên xua tay đuổi anh: "Ôi dào! Lương Phi Phàm, anh đúng là một cậu bé kém thông minh."
Anh cự cãi một hồi, hai người họ cãi cọ nhau trên sofa, "Huỵch!" Họ cùng rơi xuống, Lương Phi Phàm nhanh tay kéo lấy cô, còn anh bị ngã xuống dưới, biến thành tấm đệm thịt.
Cố Yên ngã lên người anh, còn cố ý nhấn thêm hai cái, nhưng anh không cười hùa theo cô, mà cứ im lặng. Cô vờ như bị ngã thật, vội đứng dậy nhìn, liền bị anh kéo xuống, giữ trong vòng tay, giọng nhỏ nhẹ: "Chúng mình cứ như thế này đi, Yên Nhi, chúng mình cứ thế này đi, được không?"
Cố Yên cảm thấy gần đây mình đã vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng sao cứ nghe thấy vô vàn nỗi ấm ức trong giọng nói của anh vậy?
Cô đạp anh rồi dựa hẳn vào người anh: "Vâng, cứ như thế này mãi. Em và anh."
Cái ôm của anh lại càng siết chặt hơn.
"Phi Phàm à, vậy thì anh đừng so đo, tính toán với nhà họ Phương, được không?" Giọng cô dịu dàng, đã chờ lâu như vậy rồi, cô cho rằng đây chính là thời cơ tốt nhất, nhưng không ngờ, anh nghe xong thì người bỗng cứng đơ lại.
Mãi lâu sau, Lương Phi Phàm mới ôm cô đứng dậy, đi lên gác với tâm trạng buồn bã. Cố Yên biết anh lại tự ái rồi nên không nói nữa để khỏi kích động anh. Hai người họ tắm ở hai phòng tắm riêng biệt, rồi lặng lẽ lên giường, mỗi người ngủ một phía.
Chỉ vì chút cự cãi trước khi ăn cơm mà Cố Yên không sao chợp mắt được, cứ trằn trọc mãi, thấy anh chảng nói năng gì, không có chút động tĩnh, dường như đã ngủ say. Cô nhẹ nhàng dựa vào anh, ghé sát vào tấm lưng rộng của anh, một tay ôm ngang hông anh. Trong bóng tối, Lương Phi Phàm thở dài một tiếng, rồi đột nhiên nói: "Cố Minh Châu dạy em đúng không?"
Thì ra anh ấy vẫn chưa ngủ say.
Thì ra anh ấy vẫn nghi ngờ cô đang cố ý tỏ ra ngoan ngoãn.
"Không phải đâu. Chẳng ai dạy em cả." Cố Yên yên lặng tựa vào lưng anh, tay đặt vào vị trí trái tim anh, cảm nhận tiếng đạp qua lồng ngực. Miệng hơi nhếch lên, ừm, đây là người đàn ông của cô, cô ở bên cạnh anh, học cách trưởng thành, học cách yêu. Không cần người khác phải dạy mới biết làm thế nào tốt nhất với anh ấy.
"Nhiều nhất là một tháng, trong cuộc sống của anh và em sẽ không còn có Phương Diệc Thành nữa. Anh hy vọng đến lúc đó, em vẫn là người hiểu chuyện như bây giờ."
Cố Yên trầm tư hồi lâu, mãi đến khi trên lưng của Lương Phi Phàm lấm tấm mồ hôi, cô mớ