
Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác
Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341381
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1381 lượt.
quan tâm, cô tiễn anh ra ngoài và báo cáo quá trình phỏng vấn cho cấp trên. Sau đó cô tiếp tục công việc, mặc kệ chuyện này.
Tạp chí Tài Chính kì mới nhanh chóng xuất bản, Nhâm Nhiễm đọc mà tròn xoe mắt, bài báo do Chương Dục và một phóng viên kì cựu cầm bút đã chiếm trọn trang đầu của tạp chí, hai người giới thiệu rất tường tận sự phát triển của các ngân hàng nước ngoài khi đổ xô vào Trung Quốc, đối tượng phỏng vấn của họ có cả Tổng giám đốc khu vực của hai ngân hàng nước ngoài, tổng giám đốc của ngân hàng quốc doanh, nhà kinh tế học nổi tiếng và chuyên viên của các ngành liên quan, thậm chí còn có nhân viên các cấp của ngân hàng và người giấu tên. Bài báo còn đề cập đến ngân hàng mà Nhâm Nhiễm công tác đã nóng vội triển khai định hướng phát triển dịch vụ ngân hàng đầu tư, tuy đôi bên hợp tác chỉ dùng ngân hàng A và tập đoàn B phiếm chỉ, nhưng chi tiết bản thảo của bảng thỏa thuận vô cùng chính xác, người trong ngành nhìn là hiểu rõ. Càng đọc chi tiết, Nhâm Nhiễm càng bàng hoàng bất an.
Tất nhiên là Lâm Ba cũng đọc được bài báo, ông gọi Nhâm Nhiễm vào phòng chất vấn cô có tiết lộ thông tin bảng thỏa thuận hay không, Nhâm Nhiễm kiên quyết phủ nhận. Lâm Ba than thở: “Lần này thì phiền phức to, bảng thỏa thuận ngoài sếp lớn, lãnh đạo cấp cao của ngân hàng thì chỉ có bộ phận đầu tư của Ức Hâm và những thành viên trong phòng của chúng ta nắm chi tiết. Bây giờ tiết lộ ra ngoài, không biết có vấn đề gì không, cấp trên chắc chắn sẽ điều tra việc này, cô phải có tâm lí chuẩn bị.”
Sau khi bước ra, Nhâm Nhiễm gọi điện cho Chương Dục, Chương Dục sảng khoái nói với cô, nội dung liên quan đến ngân hàng của cô là do thầy giáo hợp tác với anh hoàn tất. “Thầy là phóng viên kì cựu, có nhiều nguồn thông tin trong ngành này, nhưng bất kể tôi hay ông ta đều không tiện tiết lộ nguồn gốc thông tin.”
Nhâm Nhiễm biết có truy hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì, cô cám ơn rồi tắt điện thoại. Hôm sau, tất cả đồng nghiệp trong phòng Nhâm Nhiễm từng tham gia vào dự án này đều lần lượt được gọi vào phòng nhân sự trò chuyện, nhưng chỉ duy nhất cô là người tiếp nhận phỏng vấn nên áp lực nặng nề hơn. Cô nhớ lại chi tiết của buổi phỏng vấn báo cáo lên cấp trên.
Bầu không khí căng thẳng vô hình bao trùm lấy bộ phận của cô, cùng lúc với việc vùi đầu vào công việc, mọi người đều ngấm ngầm bàn tán xôn xao, nhưng gần như không ai trao đổi thông tin với cô, mặc định cô là trung tâm của mọi nguy hiểm, càng né xa càng tốt.
Mấy ngày sau, Lâm Ba thông báo với cô, kế hoạch hợp tác với Ức Hâm tạm gác lại, ông ta sẽ nghỉ phép một thời gian, “Renee, cấp trên quyết định điều cô qua công tác tại bộ phận quản lí hành chính.” Ông đầy bụng buồn phiền, ăn nói cũng không cẩn trọng như trước: “Ngân hàng Anh đã quá bảo thủ, đất phát triển dành cho cá nhân có hạn, trước mắt vẫn chưa có quyết định chính thức về công việc của tôi, cho nên tôi cũng không tiện nói gì thay cô. Cô có thể đến đó công tác thử.”
Cô không có lời nào để phản biện, chỉ biết chấp nhận. Cô không còn là nhân viên mới vào ngành như trước, cô biết trong công việc không có khả năng nhất định phải phân rõ trắng đen, huống chi đồng nghiệp lại đang ngấm ngầm dị nghị, Lâm Ba mập mờ tiết lộ những bất đồng quan điểm của lãnh đạo cấp trên. Cô lặng lẽ bước ra ngoài thu dọn vật dụng cá nhân, Đinh Hiểu Tình – người tiếp nhận công việc của cô vốn không dự định che giấu niềm vui đến từ nỗi đau của người khác, giọng cứ the thé: “Cảm giác đi tên lửa thật rất tuyệt, nhưng hạ cánh không đúng cách thì cũng chẳng dễ chịu được đâu.”
Nhâm Nhiễm bỏ ngoài tai, các đồng nghiệp khác cũng không hưởng ứng, nhưng Đinh Hiểu Tình vẫn chưa bỏ tức, một lúc sau, ả đột nhiên ném xấp tài liệu trước mặt cô: “Cái này cô tự mang đến phòng nhân sự kí tên, đừng trông mong người khác làm thay.”
Thường ngày mọi người ganh đua thế nào chí ít cũng giữ thái độ lịch sự bên ngoài, hiếm khi đanh đá ra mặt. Nhâm Nhiễm nhìn bộ tài liệu, ngước đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Cô Đinh Hiểu Tình thân mến, bàn giao công việc thôi, không cần xúc tác thêm tâm trạng cá nhân vào, người nào có trách nhiệm mang tài liệu trình kí, tôi và cô đều biết rõ, không cần ném tới ném lui.”
Giọng cô vẫn được giữ được ở mức dịu dàng thường lệ, nhưng nét mặt lạnh lùng ít nhiều khiến Đinh Hiểu Tình hoảng hốt, ả hết cách kết chuyện, ăn nói càng hàm hồ hơn: “Có quan hệ mập mờ với ông chủ lớn của tập đoàn Ức Hâm cũng khá đấy chứ, điều qua bộ phận quản lí tài sản, không chừng sẽ muốn mưa được mưa,
muốn gió có gió, hoàn thành kế hoạch mà không tốn chút công sức nào. Xem ra thì cấp trên thật khéo chọn người, có vốn trời cho thật hay biết mấy.”
Nhâm Nhiễm quét ánh mắt qua người đồng nghiệp đi cùng cô đến Bắc Hải, người đó đang trong bộ dạng bận rộn với công việc. Cô cười lạnh, cất cẩn thận khung hình có di ảnh của mẹ trên bàn: “Chúng ta đều là phái nữ, là đồng nghiệp, tự khinh nhau như thế chẳng nghĩa lí gì, xin hãy nhường đường, cô Đinh.”
Một đồng nghiệp khác hòa giải, “Vừa đúng lúc tôi phải qua phòng nhân sự có việc, sẵn tiện mang qua cho.”
Nh