
Tác giả: Cố Tây Tước
Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015
Lượt xem: 134777
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/777 lượt.
Về nước, hồi ức
Chiếc máy bay từ từ lăn bánh trên đường băng. Phía xa xa, những ánh đèn rực rỡ trên tháp Eiffel vẫn lung linh tỏa sáng. Tôi quay người tựa lưng vào thành ghế, khép bờ mi lại và từ từ hít thở, thường là để nén chịu một số chuyện như khi máy bay cất cánh, như khi phải về nước.
Rất lâu sau đó, dường như tôi nghe thấy có ai đó đang gọi mình.
“ơ?” Thẩm Tinh Du đẩy cửa bước vào, “An Kiệt, con đang ở nhà à?”
“Vâng.”
“Thế thì lạ thật, rõ ràng để ở đó, mà sao giờ tìm không thấy?”
Tôi lúng túng cúi xuống nhặt quyển sách ở dưới đất lên và định quay về phòng.
“An Kiệt, con thử nghĩ lại xem, liệu con có cầm để đâu đó rồi quên mất không?”
Tôi lắc đầu, “Con chưa từng động vào.”
“Không thể thế được, hôm nay chỉ có mình con trong thư phòng thôi mà.”
Tôi mở cửa bước ra thì bị bà ta kéo trở lại, “Đợi đã, cái con bé này, sao mà... Aiz, dì đang cần nó gấp, con không nhìn thấy thì cũng nên tìm giúp dì chứ!”
Tôi thấy hơi khó chịu khi bị bà ta lôi lại, “Đừng có kéo con nữa!”
“Dì nói nhẹ nhàng sao con lại tỏ thái độ như thế với dì?”
“Dì bỏ tay ra trước đi...”
“Có phải con cố tình giấu tập tài liệu để làm khó dì không?”
Vì cảm thấy mình vô tội nên tôi cố tình rút tay ra mà không cảm thấy vô l
“Đợi đã, con đừng đi!”
Không hiểu sao bà ta luôn muốn làm phiền tôi, rõ ràng chính bà ta là người khiến bố tôi phải từ bỏ mẹ, khiến tôi phải buồn, phải tủi thân, oan ức.
“Con đứng lại cho dì!”
Bà ta đuổi theo, lấy hết sức giữ tôi lại. Từ nhỏ tôi đã rất sợ những động tác mạnh đột ngột như thế này, nên vô thức dùng hết sức đẩy bà ta ra. Sự việc xảy ra đúng là trở tay không kịp, Thẩm Tinh Du bị ngã về phía sau, đằng sau là cầu thang, tôi sợ hãi, “Cẩn thận!” Tôi muốn kéo tay bà ta lại nhưng không còn kịp nữa!
Tôi nhìn thấy bà ta té xuống dưới, nghe thấy tiếng gọi của bà ta, nhưng đôi chân dường như bất động, không sao nhúc nhích được.
Tôi nghe thấy có người chạy đến.
“Rốt cuộc em đã làm cái gì thế?! Em đã làm gì dì thế hả?!”
Tôi đã làm gì? Hai tay tôi run rẩy, mơ hồ nhìn bóng dáng trước mặt, tôi không nhìn rõ người ấy là ai, nhưng... Anh có thể giúp tôi một tay không? Tôi thật sự không cố ý, không muốn làm tổn thương bà ta...
“Bốp!”
“Chị ơi, chị!” Vẳng bên tai có tiếng gọi khẽ, tôi khó nhọc từ từ mở mắt.
Cô tiếp viên hàng không cúi xuống, “Chị, chị thấy khó chịu ở đâu à? Sắc mặt chị tái quá!”
“Tôi không sao.”
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi nằm mơ thấy giấc mơ này? Mười lần, mười lăm lần, hay là nhiều hơn nữa?
Tôi giơ tay lên nhìn, lòng bàn tay tướp mồ hôi và hơi run rẩy.
Nhân chứng duy nhất tận mắt chứng kiến đã nhận định tôi là hung thủ...
Đúng thế, tôi đã làm cho bà ta mất đi đứa bé trong bụng, tôi đã giết chết đứa em cùng cha khác mẹ của mình. Song tôi cũng đã bị trừng phạt, cậu cháu trai đẹp mã của bà ta đã giáng cho tôi một cái tát. Đó là lần đầu tiên tôi bị người ta tát, chỉ cảm thấy rất đau. Thế rồi, bố tôi tống cổ tôi sang Pháp, sáu năm...
Cuối cùng cũng đến lúc trở về.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngoái nhìn khung cảnh lạnh giá của ngày đông qua khung cửa sổ xe taxi, đây là Trung Quốc, là quê hương của tôi.
Tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ đặt chân về chốn này nữa, nhưng mẹ tôi đã đề nghị tôi quay lại.
Bà hy vọng tôi trở về nhà họ Giản.
Từ chối lời mời đến nhà dùng cơm của người bạn tên Mạc Gia Trân, tôi đi thẳng về tư gia nhà họ Giản.
Trang viên nhà họ Giản, tường thạch cao màu trắng kết hợp với màu mái ngói đỏ tươi, từ cổng vòm tiếp nối một dãy hành lang uốn lượn gấp khúc, một khu vườn theo lối u châu xanh um tươi tốt cùng với một hồ bơi vô cùng xa hoa, lộng lẫy. Mọi thứ vẫn vậy, nhưng dường như tất cả đều trở nên xa lạ.
Tôi bấm chuông vì không có chìa khóa.
Ra mở cửa là một bà cụ đã luống tuổi, bà cụ đưa mắt nhìn tôi một lượt rồi hỏi: “Xin hỏi, cô muốn tìm ai?”
Tôi chắc chắn là mình đã không nhầm nhà, “Cháu tìm... ông Giản.”
“Ông ấy không có nhà.” Bà cụ định đóng cửa.
“Vú Lâm, ai đấy?” Trong nhà vọng ra một giọng nói trầm thấp.
Cơ thể tôi bất chợt rùng mình. Bàn tay bổng run lên, song khóe môi lại bất giác nhếch lên cười.
Một bóng dáng thanh mảnh bước ra cửa, tôi vẫn đứng đợi, cho đến khi anh ta ngẩng lên nhìn tôi.
Kinh ngạc! Cặp mắt sắc lạnh dường như không che giấu nổi nỗi kinh ngạc, đúng, thật sự là một cú sốc, cuối cùng tôi cũng đã trở về.
“Giản An Kiệt?”
Tôi bỏ chiếc mũ trên đầu xuống và xách hành lý đi thẳng vào trong.
“Cậu Tịch?” Người giúp việc bối rối nhìn tôi tự tiện xách đồ bước vào.
“Cô ấy là con gái của chú Giản.”
Con gái... Tôi nheo nheo mắt, trong lòng không khỏi có chút kiêu ngạo.
Cảm giác đôi tay nhẹ bẫng, Tịch Hy Thần đã tới xách hành lý giúp tôi. Tôi cúi xuống nhìn bàn tay hơi trắng quá so với tay của một người đàn ông, “Tay của anh rất đẹp”, tôi nói.
Ánh mắt hướng về phíaường như mang chút hoài niệm, tôi mỉm cười bước lên lầu. Còn nhớ rất rõ phòng thứ ba ở lầu hai là phòng của mình, cánh cửa mở ra dội lại thuần một sắc đen, chỉ có