80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Ngày cập nhật: 03:24 22/12/2015

Lượt xem: 1341061

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1061 lượt.

Sân bay Hamburg nước Đức, một cô gái kéo vali nặng trĩu qua cổng lớn, ở trong đám người phần lớn cao to, trông có vẻ rất nhỏ bé. Cô mặc áo bông thật dày, vì thế căn bản nhìn không ra dáng người, chỉ có gương mặt nhỏ nhắn thanh tú và mái tóc dài xõa xuống giống thác nước l khiến ngời ta kh qun. Mt to linh hoạt đang tò mò đnh gi thnh ph xa lạ ny, độ cong lng my nhu m xinh đẹp v thức nhăn lại một chỗ.
Ly tờ giy trong túi ra, nh kỹ s điện thoại v địa chỉ bn trn, c đã lin lạc từ trc vi một c gi Trung Quc đang du học ở Hamburg thng qua internet, tn Lm Nhã Khiết, hiện đang học ở đại học A học viện nghệ thuật Hamburg. Nhưng mà hôm này lại không có thời gian đến đón cô, lúc này trong lòng Thái Gia Tuyền đang chửi Lâm Nhã Khiết NN lần. Nhưng sau khi mắng xong đành phải bất lực đi đến trạm taxi….
Sau khi taxi dừng ở trước cổng vào tòa nhà, đau lòng đưa tiền boa cho tài xế. Thái Gia Tuyền kéo hành lý xuống xe, giương mắt nhìn tòa nhà gọn gàng sạch sẽ, dường như có vẻ không tệ lắm. Đây là một xã khu rất lớn, từng dãy nhà ba tầng giống nhau xếp chỉnh tề thẳng hàng thành một khu. Đã lâu Thái Gia Tuyền mới được thưởng thức một tòa nhà xa xỉ như thế này ở Trung Quốc, đồng thời bất đắc dĩ phát hiện ra, cô phải đi bộ để đi tìm địa chỉ nhà, đoán chừng không chết vì mệt cũng phải tróc da. Khi nào Lâm Nhã Khiết chết tiệt mới đi về đây, cô mới đến nên không có chìa khóa, một việc duy nhất có thể làm là ---- đợi……
Một chiếc xe polo đỏ cũ nát bên trong truyền tin rải tờ rơi nhạc kịch đẹp mắt, ở trên ghế ô tô Lâm Nhã Khiết mải lo lắng nhìn về phía trước tìm kiếm ----- du học sinh Đại học A học viện nghệ thuật Hamburg. Sở trường là múa dân tộc, đây là thủ đoạn chủ yếu để cô kiếm tiền ở nước Đức. Hôm nay bởi vì được mời đi múa biểu diễn ở tiệc rượu cho công ty kinh doanh nào đấy, mà không kịp đến sân bay đón Thái Gia Tuyền. Mắt thấy một hàng dài xe hơi không có ý di chuyển, Lâm Nhã Khiết nhỏ giọng mắng một câu:”Đáng chết, cố tình tắc đường vào lúc này”. Nhìn xe cứu thương bên cạnh đang khẩn cấp rít gào, biết rằng trước mặt đã xảy ra tai nạn, xem ra còn phải đợi……
Thật vất vả Thái Gia Tuyền đần độn mới tìm được số nhà 27 dãy nhà phía trước, từ trong ba lô lôi ra một vật, đó là hộp nhạc có quả cầu thủy tinh, bên trong có hai con búp bê đứng một chỗ ôm nhau:”A, thật ngớ ngẩn, lại còn có thể mang theo cái thứ đồ vật vừa nặng vừa vô dụng này lên máy bay…”. Không hiểu sao nước mắt tự rơi xuống.
“Đừng nói với tớ cậu thường làm như thế! Rốt cuộc thì tớ hiểu rõ vì sao khi chúng ta vào siêu thị thì có nhiều người nhìn chằm chằm rồi….” Giọng nói bình tĩnh dường như không có nửa điểm hứng thú. Thái Gia Tuyền vẫn như cũ lấy chiếc ga giường giảm giá đặc biệt ném vào giỏ mua hàng, đổi lấy nụ cười kì lạ của Lâm Nhã :”Mới một việc nhỏ như vậy mà cậu đã thấy xấu hổ, còn phải mạnh mẽ hơn, cậu không tin, một số người Đức cũng đều làm như vậy đấy. Hey, đợi tớ với”.
Sau khi mua sắm một số thứ, cuối cùng hai người gia vị, những thứ cần thiết trong sinh hoạt. Thái Gia Tuyền mệt đến mức không kịp thở bị Lâm Nhã Khiết kéo vào khu vực ấn phẩm xuất bản, tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. Tiện tay lấy tai nghe bên cạnh và cũng làm khách đọc sách, bắt đầu vừa nghe nhạc vừa không tập trung nhìn sang cuốn sách tiếng Trung Quốc mẹ để, tiêu đề cuốn sách này nói về cảm giác kỳ thị ngôn ngữ làm đề tài:” Phổ biến nhất ở tiệm sách nước Đức, ở chỗ này vừa nghe nhạc vừa đọc sách quả thật là một loại hưởng thụ nha~”. Lâm Nhã Khiết lập tức giới thiệu.
Lúc ấy một người đàn ông đan an tĩnh ngồi bên cửa sổ chú ý đến các cô, hai chân thon dài vắt chéo, cả người lười biếng vùi vào trong ghế sô pha đơn, tập trung tinh thần vào cuốn sách đang cầm trên tay, trên đầu cũng đeo tai nghe do cửa hàng cung cấp, bị ánh sáng ngoài cửa phủ màu vàng lên đường cong hoàn mỹ, quan trọng nhất là, đó là gương mặt của một người Châu Á. Tóm lại liền gây cho hai cô gái háo sắc một chữ ---- Đẹp trai ngây người! ( Ách…. Hình như ba chữ!)
Thái Gia Tuyền dùng khuỷu tay huých nhẹ Lâm Nhã Khiết, người đang chảy nước rãi bên cạnh, mặt than như cũ hỏi:”Cậu nói xem anh ta là người Trung Quốc, hay là người Nhật Bản, người Hàn Quốc……..hay là cái khác??”.
“Nhất định là người Trung Quốc, cây gậy của Nhật Bản và Hàn Quốc làm sao có thể đẹp trai như vậy! Hai chúng cá cược nếu anh ta không phải người Trung Quốc, ừm….. Liền cược hôm nay cơm chiều sẽ do người nào mời khách!”.
“Tớ nghĩ là không phải cược, bởi vì hai chúng mình đều cảm nhận được anh ta là người Trung Quốc, mà cũng có khi anh ta đúng là như vậy”.
“Làm sao cậu nhìn ra được?”.
Thái Gia Tuyền khinh thường mắt liếc Lâm Nhã Khiết một cái:”Bởi vì anh ta đang đọc sách tiếng Hoa! Lại còn đọc bản giản thể”.






Dường như cảm giác được tầm mắt đang phóng đến trên người mình, Tề Minh nhíu nhíu mày, ngầng đầu lên, nhìn thấy hai cô gái trẻ đang thì thầm đánh giá mình, tóc ngắn ngại ngùng mỉm cười nhìn đi chỗ khác (tốt nhất nên trở thành người xa lạ trước mắt con