
Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại
Ngày cập nhật: 03:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341172
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1172 lượt.
giọng gọi: “Này này, sắp trễ rồi.” —— không có phản ứng.
Bắt lấy ngón tay thon đẹp của anh lắc lắc vẫn không có phản ứng.
Đem tay anh lay mạnh hơn, lần này có phản ứng: lông mày hơi nhíu, rút tay về, lật người, ôm chăn tiếp tục ngủ. Lúc anh nghiêng người, chăn lại bị ôm lấy, lộ ra hơn nửa lưng trần, Thái Gia Tuyền đỏ mặt, bởi vì cô nhìn thấy bả vai rộng tuyệt đẹp của Hạ Cẩm Hiên, đường cong cương nghị kéo dài đến phần eo thì đột nhiên bị che khuất, biến mất ở trong chăn. . .
Thái Gia Tuyền không biết làm sao, luống cuống tay chân muốn kéo chăn qua phía sau thay anh đắp lại, ai ngờ anh ngủ vững như bàn thạch, chăn bị đè ép không cách nào lôi ra.
“Hạ Cẩm Hiên, anh đứng lên cho tôi!!!“ Tiếng rống truyền ra, ở phòng bên cạnh Tề Minh lặng lẽ mở mắt, khẽ lắc đầu một cái, tiếp tục nhắm lại. . .
Thái Gia Tuyền dùng sức kéo chăn mền của anh ra, cơ hồ dùng tới toàn bộ sức mạnh. Lúc này, Hạ Cẩm Hiên đã có chút thanh tỉnh, quay đầu mơ mơ màng màng liếc Thái Gia Tuyền một cái, mày nhíu lại thành chữ Xuyên (giống vậy nè 川), hiển nhiên là tính xấu khi rời giường rồi. Một cái vồ đến, đem chăn chỉ phủ nửa người của mình vung ra kéo Thái Gia Tuyền vào trong chăn, áp đảo cô phía bên dưới.
Thái Gia Tuyền ngu ngốc không biết Hạ Cẩm Hiên đã tỉnh hoàn toàn. Trong một khắc đè lên, Hạ Cẩm Hiên liền có cảm giác không bình thường, đối phương sao tự nhiên dễ dàng như vậy liền bị mình chế phục, đây cũng không phải là tốc độ phản ứng của Tề Minh. Hơn nữa người ở phía dưới lại nho nhỏ, mềm nhũn, đệm ở phía dưới thật thoải mái. “Ưm” Hạ Cẩm Hiên không khỏi thoải mái than nhẹ một tiếng, theo bản năng ôm chặt vật mềm mại phía dưới.
Tình hình bất ngờ làm Thái Gia Tuyền bất động nửa ngày cũng không có phản ứng, ngơ ngác mặc anh ôm chặt mình. Mà Hạ Cẩm Hiên là tâm loạn như ma, không cần nghĩ cũng biết người mình ôm là ai, anh bây giờ hận mình không thể tiếp tục ngủ, nhưng đại não lại càng ngày càng thanh tĩnh.
Hạ thân cảm thấy bị thứ gì đụng chạm, Thái Gia Tuyền rốt cuộc khôi phục thần trí, thân là bác sĩ, cô không thể không biết vật kia là cái gì, có thể tự hiểu đây là vấn đề phản ứng sinh lý lúc sáng sớm thức dậy của đàn ông. Thái Gia Tuyền xấu hổ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Cẩm Hiên, phát hiện anh hai mắt nhắm nghiền. Thử đẩy một cái, không có phản ứng, không phải lại ngủ thiếp đi chứ? Vùng vẫy muốn tránh thoát ra ngoài, cô đã bị ép tới hô hấp đều không thoải mái rồi.
“Đừng lộn xộn.” Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp của Hạ Cẩm Hiên, Thái Gia Tuyền sợ hết hồn, trong nháy mắt chuyển thành tức giận nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn mình, ánh mắt thâm thúy mà dịu dàng, bất giác có chút mê man. “Thật xin lỗi, bình thường đều là Tề Minh gọi anh rời giường, anh với nó đùa giỡn thành quen rồi. . .” Hạ Cẩm Hiên vừa nói vừa buông cô ra, lật người xuống giường, cứ như vậy để trần, chỉ mặc một cái quần lót, bắt đầu tìm quần áo mặc, từng món từng món một được mặc xong .”Em về sau đừng đến gọi anh rời giường, anh mỗi sáng sớm cũng sẽ có lúc không kiềm chế, để tiềm thức chỉ huy hành động. Như vậy, lần sau ôm cô gái mình thích lần nữa, anh không dám cam đoan mình không làm ra cái gì . . .”
Ách, người này vóc dáng thật đẹp a, tràn đầy cảm giác lực lưỡng nhưng lại không mất ưu nhã, lại còn có cơ bụng. . . Nhưng là, anh ấy mới vừa nói tới cái gì? Thái Gia Tuyền đột nhiên tỉnh ngộ, sợ hãi hỏi: “Anh. . . Nói gì?”
Hạ Cẩm Hiên đã mặc chỉnh tề, nhìn cô có bộ dáng hoa si ngu ngốc như đang có điều suy nghĩ, mặt trái xoan nho nhỏ, trên mặt ửng hồng còn chưa tan, mắt to mờ mịt rụt rè nhìn mình, hai tay nắm chăn ôm ngực, vì mới vừa rồi bị tập kích làm cho tóc có chút tán loạn, cái miệng nhỏ hồng hồng khẽ cong lên. . .
Hạ Cẩm Hiên chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc một hồi “Ách, không có gì, sắp trễ rồi.” Xoay người vào phòng rửa tay, không để ý cô nữa.
Lúc cùng nhau ăn sáng thì không khí có chút kỳ lạ, Thái Gia Tuyền cảm thấy đối mặt Hạ Cẩm Hiên có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ lại, rõ ràng bị phi lễ là mình, thua thiệt cũng là mình, vì sao phải sợ anh. Giương mắt liếc trộm anh một cái, phát hiện Hạ Cẩm Hiên cư nhiên xem như không có gì tập trung ăn bữa sáng, cuối cùng ngay cả nước mì cũng uống đến không còn một giọt, biểu hiện khẩu vị anh hiện thật tốt.
Ăn xong bữa sáng, Hạ Cẩm Hiên giơ tay xem đồng hồ, đứng dậy viết tờ giấy nhắn đặt ở trên bàn ăn, sau đó không nói một lời nào, động tác ưu nhã đi ngang qua Thái Gia Tuyền đang cầm đũa gắp vắt mì, “Nãy giờ không ăn, bây giờ bắt đầu ăn coi chừng đến trễ.” Thái Gia Tuyền mặt vô tội, nhỏ giọng nói thầm: “Không biết là người nào làm trễ nãi thời gian.” Nghiêng mắt nhìn thấy tờ giấy nhắn kia “Tề Minh, rửa chén!“ làm cô nhất thời im lặng.
Nhìn bữa sáng chưa ăn xong trước mặt, vô cùng miễn cưỡng đứng lên, đi theo Hạ Cẩm Hiên ra cửa.
Hôm nay Thái Gia Tuyền có tiết lớp lý thuyết về bệnh lý, phòng học ở phía tây, vừa đúng Hạ Cẩm Hiên cũng thực tập ở gần đấy, cho nên thuận đường đưa cô đi một đoạn. Đến cửa trường