
Tác giả: Xuân Thiên Bất Khai Hoa
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341228
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1228 lượt.
Đồng Nhan mở cửa, nhìn người trước mặt, tươi cười:
“Anh đã về rồi ? ”
Trên người cô vẫn đang mặc tạp dề in hình Transformers chưa kịp cởi, cô rất thích chiếc tạp dề này vì nó là thứ lần trước mua khi đi siêu thị cùng Tần Nhiên . Nhưng cô hiếm có dịp mặc nó vì cô nấu nướng không giỏi, mà Tần Nhiên lại không thích cô xuống bếp.
Tần Nhiên lạnh nhạt nhìn cô, đôi mắt đen trong trẻo như ánh sao thấp thoáng trên bầu trời đêm hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt ấy thu lại rất nhanh, anh lướt qua cô đi thẳng vào phòng khách, được nửa đường, anh dừng lại nói:
Khuya rồi, nghỉ ngơi đi”
“Được”
-
Cô tự xới cho mình một bát cơm, đang định xới cơm cho anh thì bàn tay run rẩy dữ dội, ngay cả thìa xới cơm cũng không cầm vững, đột nhiên, có một đôi tay đỡ lấy cái bát và thìa xới cơm trong tay cô. Giọng anh lạnh nhạt vang lên:
"Tôi tự xới được”
Cô quay đầu,cười với anh:
“Cũng được”
Sau đó, cô đi tới cạnh bàn ăn, ngồi xuống, cầm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm tối.
Nhìn mâm cơm, đôi mắt cô cay cay, cười chua xót, trong lồng ngực thoáng tê dại, cơn tê tái này làm tan nát trái tim cô.
Trên bàn đều là những món Tần Nhiên thích ăn, vì vậy đó là những món cô nấu ngon nhất. Cô gắp một miếng trứng xào cà chua, vừa ăn lập tức cảm giác chua xót tràn đầy khoang miệng. Những món này cô làm xong từ lâu rồi vậy mà Tần Nhiên về rất trễ, thức ăn đun đi đun lại không dưới ba lần nên mùi vị đều biến dạng, cơm cũng khô cứng.
“Hôm nay là ngày thứ 97 chúng ta kết hôn đấy”
Cô mở miệng nói
“Tôi chưa từng đếm qua”
Tần Nhiên trả lời một cách hờ hững, anh không hề cầm bát đũa lên, chỉ ngồi nhìn cô ăn cơm.
“Anh là người bận rộn, đương nhiên sẽ không nhớ được những chuyện vặt này rồi”
Tần Nhiên trầm mặc
“Em chỉ không ngờ rằng chưa kết hôn được trăm ngày, anh đã ngả bài với em sớm vậy”
Cô ngẩng đầu cười một cách hiểu biết:
“Chắc anh nóng lòng chờ ngày này lâu rồi nhỉ, em hiểu, phải chung chăn gối với một người phụ nữ mà mình không yêu thương, phải giả vờ yêu em lâu như vậy, thật vất vả cho anh quá”
Khóe miệng Tần nhiên khẽ động đậy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, cười nhạt.
-
Bữa cơm này chậm chạp trôi đi, cô tuy ăn cho có nhưng vẫn cố ăn hết bát cơm, cô ăn từng miếng một, nhai thật kỹ, nuốt thật chậm. Vì cơm khô nên rất khó nuốt, hơn nữa mỗi khi ăn một miếng, chua xót trong lòng lại dâng lên, có lẽ đây là bữa cơm khó ăn nhất trong đời cô. Tần Nhiên không đụng tới hột cơm nào, cô mất công nấu bữa cơm cuối cùng cho anh vậy mà ngay cả nếm thử một chút anh cũng không nỡ. Anh cầm đũa lên rồi lại buông xuống, buông xuống rồi lại cầm lên, khoảng 3 lần.
Cơm nước xong, Đồng Nhan định đi rửa bát thì Tần Nhiên ở phía sau lưng cô, nói:
"Để dì Trương dọn đi"
Cô hơi chần chừ, rồi dừng tay lại, ngẩng đầu nói:
“Cũng đúng, nốt ngày mai nữa thôi, em không cần khiến mẹ chồng vui vẻ nữa rồi, em cũng không cần tiếp tục giả bộ ngoan ngoãn nữa”
Đôi môi Tần Nhiên khẽ nhúc nhích, nhưng nửa chữ cũng không nói, tươi cười:
“....Cũng tốt....”
Đồng Nhan nhìn anh, móc tờ đơn ly hôn trong túi áo khoác dưới tạp dề ra, đưa cho Tần Nhiên:
“Em đã ký rồi, giờ đến lượt anh”
Tần Nhiên trút bỏ nụ cười trên mặt, cầm tờ đơn ly hôn cô đưa, thản nhiên nhìn:
“Để tôi suy nghĩ thêm”
Đồng Nhan bật cười:
“Tần tổng còn cần suy nghĩ gì nữa, anh lên kế hoạch lâu như vậy không phải để chờ ngày hôm nay sao?”
Cô cười nhìn anh, cười đến mức rớt nước mắt:
“Ha ha....Có phải tôi còn nên chúc mừng anh không?”
Tần Nhiên mím chặt môi , khẽ gọi cô
“Tiểu Nhan”
Cô cười, ánh mắt cong cong giống hình trăng lưỡi liềm, bên trong con ngươi màu nâu ậng nước:
“Gọi tôi Đồng Nhan, bây giờ chúng ta coi như không quen biết, không cần gọi thân mật thế, làm người khác thật buồn nôn”
Sắc mặt Tần Nhiên hơi tái, làn da trắng của anh dưới ánh đèn vàng hắt xuống càng nhợt nhạt. Cô còn muốn cười nữa, nhưng không thể cười nổi. Lúc anh chưa về, cô tự nói với bản thân, cô đã đánh mất trái tim, không thể mất luôn cả thể diện được, cho dù thể diện của Đồng Nhan cô cũng không còn lại là bao.
Cô rửa tay, sau đó lướt qua Tần Nhiên đi lên lầu.
-
Cô đi vào phòng ngủ của bọn họ, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là bức ảnh cưới của cô và anh. Bọn họ đã cùng nhau treo ảnh cưới lên, ngày ấy, cô muốn được tự tay treo bức ảnh này lên nhưng bởi vì vóc dáng nhỏ bé của cô nên Tần Nhiên đã đỡ lấy cô rồi cùng nhau treo ảnh.
Cô còn nhớ rõ cảnh tượng ấy, Tần Nhiên cao to ôm lấy cô, cô ngồi bên trên xem xét ảnh cưới của mình, cực kỳ hạnh phúc, cảm giác như đang lơ lửng ở trên những đám mây cao. Nhưng những đám mây hạnh phúc ấy cũng thật nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút thôi là nó có thể rớt xuống, vỡ tan.
Tần Nhiên ôm cô, tay của cô chỉ cần khẽ với lên là có thể chạm vào khung ảnh, cô chỉnh khung ảnh ngay ngắn, , rạng rỡ cư