
Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương
Tác giả: Xuân Thiên Bất Khai Hoa
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341297
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1297 lượt.
ào điều này \' làm mưa làm gió\'. tùy tiện chà đạp tình yêu nơi cô, đợi đến lúc cô đã mệt mỏi, kiệt sức, thì anh lại không thể buông tay. Bây giờ, anh đã mất đi cái lợi thế lớn nhất này, những khi ở bên cô, từ ‘làm mưa làm gió ‘ nay đã trở thành ‘làm việc gì cũng khó’.
Thậm chí, hiện tại, anh rất muốn dùng vụ án Tống Hà Kiến để ép buộc cô, anh không quan tâm mình hèn hạ thế nào, anh chỉ thầm mong có thể níu kéo được bước chân của cô mà thôi.
Cô nói, những hành động này của anh chẳng qua vì anh thấy cô sống tốt, nên anh không can tâm.
Quả thực đúng là như vậy, anh sao có thể can tâm được đây, cô sống hạnh phúc như thế cơ mà, nhưng niềm hạnh phúc ấy, lại không phải do anh đem đến.
Nhưng giờ đây, anh phải làm sao, anh không cam lòng thì thế nào, nghe những chuyện cô vừa kể, ngay cả tư cách dây dưa với cô anh cũng chẳng còn nữa. Hơn nữa, dù anh không cam lòng ra sao, không chấp nhận thế nào, thì Trác Chính Dương chăm sóc cô rất tốt. Cô không giỏi nói dối, nên gương mặt hạnh phúc của cô cũng không thể là giả tạo được.
Trước đây, anh rất ghét những giả thuyết, nhưng nếu cuộc đời anh còn có thể dùng chữ \'nếu\' này thì 5 năm đã trôi qua sẽ thế nào?
Anh sẽ có một đứa con trai đáng yêu, vợ của anh ở nhà đợi anh về, hoặc có thể có một đứa con trai và một đưa con gái xinh đẹp như cô. Dưới ánh nắng chiều, anh ngồi đọc báo ngoài vườn, cô con gái rượu ngồi trong lòng anh chọc ghẹo vào người anh, cậu con trai thì tự mình chơi mô hình máy bay ở trong vườn.
Còn cô thì sao? Có lẽ, cô sẽ nhàm chán, lười biếng lật xem tạp chí bát quái, rồi chống đầu, ngẫm nghĩ: Tần Nhiên, tối chúng ta ra ngoài ăn hay ở nhà nấu cơm?
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, nơi khóe mắt anh có cảm giác lành lạnh.
Nếu anh có thể làm lại, nếu anh có thể làm lại......Đáng tiếc cuộc sống không có \'nếu như\', đáng tiếc anh đã đánh mất cô, đáng tiếc anh đã đánh mất hạnh phúc lớn nhất của đời mình!!
Khi Tần Nhiên quay lại phòng bếp, Đồng Nhan đã đứng lên, cầm quyển album trong tay
"Không còn sớm nữa rồi, tôi phải về đây"
Anh hơi giật mình, dường như suy nghĩ của đại não bị chậm mất nửa nhịp, sau đó anh nói
"Tôi đưa em về.....Tôi bảo tài xế đưa em về...."
Khóe miệng Đồng Nhan khẽ giật nhẹ
"...Cảm ơn..."
Tần Nhiên tự mình cười giễu cợt
"Em không cần cảm ơn tôi, không cần đâu"
Đồng Nhan khẽ cười
"Năm ấy anh đã không giao chứng cứ ra đúng không?"
Con ngươi Tần Nhiên thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng tiêu tán, anh cười khổ.
Đồng Nhan nói
"Là Kỷ Dự Văn nói cho tôi biết, anh ta kể cho tôi chuyện năm đó, có thể nói, cái chết của ba tôi không liên quan tới anh"
Đôi môi Tần Nhiên ngọ nguậy, muốn nói gì đó, Đồng Nhan cười nhẹ, nói tiếp
"Chuyện bác Tần là sai lầm lớn nhất cuộc đời ba tôi, tôi ở đây nói lời xin lỗi với anh. Trước đây, tôi biết rõ có một số chuyện không thể trách anh, nhưng tôi vẫn hẹp hòi, hoặc có lẽ tôi chỉ muốn tìm một lý do nào đó để có thể hận anh mà thôi, những ý nghĩ vô vị chỉ khiến tôi thêm rối mà thôi"
"Đồng Nhan..."
Đồng Nhan liếc nhìn Tần Nhiên, tiếp tục cười nói
"Hôm nay, tôi kể lại chuyện những năm qua cho anh biết, cũng là có tâm tư riêng, tôi từng yêu anh, cũng từng hận anh, nếu bây giờ tôi lựa chọn buông tay, anh cũng nên buông xuôi đi, tôi và Cách Lạp hiện tại sống rất tốt, tôi sẽ không tước đi quyền quan tâm tới con của anh, nếu anh đồng ý, anh có thể tới thăm nó"
"Cách Lạp còn bé, thái độ của nó đối với anh trước đây không phải thực sự hận anh đâu, có lẽ đó chỉ là một cách trẻ con bày tỏ nỗi giận hờn mà thôi, 5 năm qua, nó không hề nhận được tình thương của cha, một phần cũng là lỗi do tôi"
Nói tới đây, cô nhìn anh
"Lần đi chơi này, anh chăm sóc nó thật tốt nhé, nó sợ lạnh, buổi tối còn thích đá chăn ra, cho nên lúc ngủ, anh phải chú ý một chút. Đúng rồi, nó dị ứng với khoai tây..."
"Ừ, tôi sẽ chú ý những điều này"
Tần Nhiên thỉnh thoảng lại gật gù, chốc chốc lại nhíu mày, chăm chú nhớ kỹ mỗi điều cô nói.
Đồng Nhan lấy điện thoại ra, nhìn thời gian
"Tôi đi dây, tạm biệt"
"Tạm biệt..."
Bỗng nhiên, dường như anh nhớ ra chuyện gì vô cùng quan trọng, vội vã gọi cô lại
"Đồng Nhan..."
"Còn chuyện gì sao?"
Cô hỏi
"Em và Trác Chính Dương..."
Đồng Nhan ngẩn người, sau đó nói
"Cách tốt nhất để có thể quên đi một người không phải hận, mà là yêu một người khác"
Cô dừng lại, nốt ruồi đỏ giữa mi tâm hơi nhún nhảy
"Thật ra, anh cũng có thể thử xem...."
*Mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày
Tần Nhiên không nói gì thêm, hơi nở một nụ cười nhạt.
-
Lúc Đồng Nhan về tới nhà, Trác Chính Dương và Cách Lạp mỗi người đều bưng một cái bát to đùng, bắt đầu ăn.
Cách Lạp cau mày, gắp miếng ớt xanh trong bát mình bỏ vào bát Trác Chính Dương
"Quả ớt này vẫn chưa chín, không thể ăn được"
Trác Chính Dương gắp miếng ớt xanh Cách Lạp vừa bỏ vào bát, cho vào miệng nếm thử
"Con đúng là gấu con, không ăn được lại bắt ba ăn"
Cách