Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ Hoàng Bi Kịch

Nữ Hoàng Bi Kịch

Tác giả: Xuân Thiên Bất Khai Hoa

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341235

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1235 lượt.

để bên ngoài.
Đi xe đạp điện vào mùa đông đúng là cực hình. Tay cầm ghi đông lạnh ngắt, mặt cô phải hứng gió càng lạnh hơn, hơn nữa cô đi xe đạp điện không giỏi ,giữ thăng bằng lại không tốt khiến cô mấy lần suýt ngã, chiếc xe này sắp hỏng đến nơi rồi mà đường chợ thì gồ ghề, làm cô càng tốn sức.
Đồng Nhan đến cổng chợ, biển người bên ngoài chen lấn nhau, cô thốt lên
“Xin lỗi, cho tôi nhờ một chút, cảm ơn...”
Sau đó, cô thấy ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng liếc về một nơi, cô cũng cũng tới đó nhìn góp vui. Liếc mắt nhìn xong, cô vội thu hồi tầm mắt, chỉ hận không thể xuyên thủng đôi mắt mình, trong lòng thầm mắng bản thân: Cô chạy tới góp vui làm gì, tự dưng để đôi mắt mình bị chà đạp.
Một cô bé giúp cô nhặt sữa chua rơi tung tóe trên mặt đất, đặt vào rỏ xe.
Đồng Nhan cười với cô bé
“Dì không sao, cám ơn con”
Rồi cô cúi xuống, nhặt nốt đống túi to, túi bé rơi dưới đất lên
“Dì ơi, dì là mẹ của Đồng Cách Lạp phải không?”
Cô bé bỗng nhiên hỏi cô
Cô cười
“Đúng vậy, con là bạn của Lạp sao?”
Cô bé gật đầu, nói
“Con là lớp trưởng của bạn ấy”
“Dì cũng nghĩ, một cô bé nhiệt tình như con không làm lớp trưởng thì cũng là cán bộ lớp”
Cô bé cúi đầu cười ngượng ngùng
“Dì ơi, con có thể đến nhà dì chơi không?”
Cô bé suy nghĩ một chút rồi nói thêm
“Hôm nay Cách Lạp bị thầy giáo phê bình”
“Hả?”
“Bởi vì chữ bạn ấy rất xấu”
Cô bé lại nói
“Nhưng con có thể giúp bạn ấy, chữ của con rất đẹp”
Cô bé này thật tốt bụng, trong lòng Đồng Nhan xúc động
“Đương nhiên là có thể, lúc nào rảnh con cứ tới chơi, nếu không biết đường thì bảo Cách Lạp dẫn tới ”
“Cảm ơn dì”
Cô bé cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng khểnh
“Dì ơi, dì đẹp thật, đẹp hơn cả mấy cô trên tv ý”
“Phì..”
Đồng Nhan bật cười, tạm biệt cô bé rồi đạp xe đi.
-
“Đồng Nhan”
Giọng Tần Nhiên trầm tĩnh vang lên sau lưng cô, giọng anh trầm nhưng rất lạnh lùng.
Ha ha…Người này vừa xem trò hay một lúc lâu, rốt cục anh ta cũng đi tới, anh ta đến làm gì, anh ta nghĩ cô chưa đủ mất mặt hay sao?
Đồng Nhan dừng bước, bóng dáng hơi ngẩn ra, sau đó cô làm như không nghe thấy anh gọi, tiếp túc dắt xe đi. Ra khỏi cổng chợ, cô vội leo lên xe, chiếc xe mạnh mẽ xuyên qua gió đông lạnh lẽo và bụi đường cuốn lên mà rời đi.
Cô không ngờ sẽ gặp Tần Nhiên ở chợ Khu Tây, những ngày còn ở Mỹ, Đồng Nhan không ít lần, tưởng tưởng hoàn cảnh lúc cô gặp lại Tần Nhiên một lần nữa. Có thể, lúc ấy cô sẽ mặc một bộ đồ công sở tao nhã, trở thành một người phụ nữ giỏi giang, đứng trước mặt anh; hoặc cô đã tìm được một người đàn ông nhiều tiền hơn anh, đẹp trai hơn anh, tràn đầy hạnh phúc, nhìn vẻ mặt hối hận của anh; hoặc là tập đoàn Tần thị gặp phải khủng hoảng tài chính, sau đó cô sẽ cười to ba tiếng trước mặt anh, mạnh mẽ nói
“Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng, lẽ trời luôn luân hồi, không tin anh ngẩng đầu mà xem, ông trời sẽ không bỏ qua cho ai đâu”
Nhưng sự thật chứng minh, Tần Nhiên chính là ba của con trai cô, còn cô là người vợ lén lút sinh ra đứa con của anh. Nếu anh ta chú ý tới cô, thì thật là kỳ quái!
Sau khi cô về nước, hoàn cảnh chạm mặt Tần Nhiên lại là: Cô đi xe đạp điện, té ngã ở khu chợ đầy mùi hôi tanh, Tần Nhiên tựa vào chiếc xe sang trọng, thờ ơ nhìn cô.
Đồng Nhan đang đi, bỗng nhiên nhớ tới một câu nói
” Hạnh phúc của anh người qua đường đều biết, còn tôi thảm hại không chỗ che thân”
-
Cô xách đống túi lớn túi nhỏ vào nhà, Trình Mai Mai đang nằm trên ghế dài, bóc hạt dưa, thấy cô đi vào, thì nghiêng người liếc nhìn cô
“Không phải cậu đi mua thức ăn sao? Sao thời gian đi ra ngoài và thời gian trở về trùng nhau vậy?”
Đồng Nhan mang đồ vừa mua đặt trong bếp, đi được nửa đường quay lại nói với Trình Mai Mai
“Vừa rồi mình trông thấy một người đàn ông vô cùng xấu xí, mình sợ quá ngã từ trên xe xuống, cậu nói xem trên đời này sao lại có người xấu như vậy, thật đáng thương!”
Trình Mai Mai liếc cô
“Cậu nói thật đi, nếu cậu bị người đàn ông xấu xí đó dọa, bà đây lập tức đến trước mặt hắn, nói: hãy cưới tôi đi”
Đồng Nhan không thể không cười
“Mai Mai, dù sao cậu cũng đừng hành động theo cảm tính đấy”
Cô dừng lại, nhìn quanh căn phòng
“Cách Lạp đâu?”
“Đang ở trong phòng làm bài tập…Chắc đọc đề bài nhưng không hiểu, cậu cũng biết đề bài bây giờ dài mà khó, con rùa nhỏ kia sao có thể hiểu được”
Đồng Nhan nói
“Chẳng qua chữ viết nó không được đẹp thôi, môn ngữ văn của nó sao có thể kém cậu được”
Trinh Mai Mai chân mày cau lại
“Chỉ bênh nhau”
Lúc này, Đồng Cách Lạp đi ra khỏi phòng, dựa vào cửa, khuôn mặt nhỏ bé, lạnh lùng cau mày nhìn Đồng Nhan
“Mẹ, sao mẹ lại ngã vậy, con đã bảo mẹ không đi được xe đạp điện thì thôi, cứ yên phận ngồi xe bus có phải tốt hơn không?”
“Cách Lạp…”
Đồng Nhan nhìn con trai, mỉm cười
“Mẹ không sao đâu, yên tâm đi”
Trình Mai Mai làm bộ thở dài
“Đồng Cách Lạp, con còn bé mà đã nói nhiều thế, coi chừng sau này lớn trở thành Đường Tăng đấy”
Đồng Cách Lạp nghiêm nghị, nói với Trình Mai Ma