Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Tác giả: Nhân Hải Trung

Ngày cập nhật: 04:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341596

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1596 lượt.

ấp la lấp lánh, ánh sáng hắt vào bên trong khá dịu, kính được đặc chế, khá kín đáo, ghế sofa kiêu dáng đơn giản, rõ ràng mang phong cách hậu hiện đại, trước khi đi cô còn ngoái lại nhìn một lượt, đúng là một nơi đẹp đẽ trang nhã, nhìn lướt một cái cũng thấy thật mãn nhãn.
Cô tiếp tục bước ra ngoài, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì chuông điện thoại reo, vừa mới bắt máy nói được câu: “A lô?” giọng Thành Chí Đông đã xộc thẳng vào tai: “Bảo Bảo! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?”
Ăn nói kiểu gì vậy? Cô nhíu mày: “Vừa rồi em không tiện nghe điện thoại, anh gọi nhiều thế, tìm em có việc gấp sao?”
Thành Chí Đông điên lắm, lửa bốc ngùn ngụt.
Đoán cũng biết vẻ mặt anh lúc này, Diệp Tề Mi nhướn mày: “Anh đang làm gì vậy, không nói gì nữa em cúp máy nhé?”
“Anh đang ra sân bay!” Anh nói gần như hét, điếc tai quá, theo bản năng Diệp Tề Mi dịch điện thoại ra xa.
Cô ngỡ ngàng: “Sao anh hét to thế?”
“Anh gọi điện thoại mà em không nghe máy”. Anh vừa giận vừa cuống, xe phóng như bay trên đường cao tốc, sân bay thấp thoáng hiện ra phía trước.
“Vừa rồi em không nghe được”. Cô cũng bực bội nữa.
“Không phải”, Thành Chí Đông bực bội không biết nên giải thích thế nào, “Không nghe thì có thể gọi lại sau, nhưng vừa rồi có người khác nghe máy giúp em, anh sợ em xảy ra chuyện.”
Giọng anh lo lắng, trái tim cô như tan chảy, không giận anh nữa, Diệp Tề Mi lập tức giải thích: “Vừa rồi em bị cảm nắng, bị ngất trên phố, vì thế mới không nghe được điện thoại.”
Anh không nói gì, im lặng một lát.
“Giờ đã khỏe rồi.”, cô bổ sung thêm, “Vừa may có anh Lận Hòa cũng đi đến đó, em nghỉ ở chỗ bạn anh ấy một lúc, giờ không sao rồi.”
Vẫn không có tiếng trả lời, cô gọi: “A lô?” rồi nhìn vào màn hình điện thoại, cái máy này gần đây bị rơi suốt, không phải hỏng rồi đấy chứ?
“Chí Đông?”. Máy vẫn thông mà, Diệp Tề Mi gọi một tiếng thăm dò.
“Anh đến sân bay rồi, gặp nhau nói tiếp”. Anh cúp máy.
Daisy đang xách túi chuẩn bị về thì có điện thoại, lúc cầm ống nghe lên tâm trạng vẫn rất vui, vừa nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia, cổ cô lập tức thẳng đơ như một phản ứng đó điều kiện, sau khi nghe xong thì sững sờ, cảm giác lạnh hết sống lưng.
“Tối nay đến Thượng Hải? Tổng giám đốc Thành, không phải anh đang ở Việt Nam sao?” Không phải vậy chứ? Sao cô có dự cảm rất không lành. Đã xảy ra chuyện gì mà anh ấy phải bay gấp như thế, anh ấy lo lắng vội vã quay về chắc chắn là xảy ra chuyện lớn rồi, như vậy mấy ngày tiếp theo cô sẽ phải làm thêm giờ cho tới chết vì mệt sao?
Anh nói rất ngắn gọn, sau khi ngạc nhiên một hồi cuối cùng cô cũng hiểu đại khái tình hình, tiếp đó cô hỏi lại đầy nghi hặoc: “Sao? Đặt vé vào sáng sớm mai ạ?”
Đã đến giờ lên máy bay, Thành Chí Đông không nói thêm nữa, xác định lại lần nữa rồi cúp máy.
Hành khách xung quanh đều là khách du lịch trên đường trở về Thượng Hải, ai cũng xách túi lớn túi bé, chỉ có anh là đi tay không, mọi người đều quay lại nhìn anh mới ánh mắt lạ lẫm, thắc mắc.
Không buồn để ý tới vẻ mặt của người khác, anh bước nhanh lên máy bay.
Từ lúc nghe thấy câu nói đó, tâm trạng anh đã trở nên hết sức tồi tệ: “Xin lỗi, Tề Mi hiện giờ không thể nghe điện thoại.”
Cô ấy không thể tùy tiện để người khác cầm điện thoại của mình lên nghe nên phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ cô xảy ra chuyện.
Cảm nắng, ngất xỉu giữa phố, anh lại không ở bên.
Hai người dù có yêu nhau đến đâu thì cũng không thể ở bên cạnh nhau hai tư trên hai tư giờ, điều này ai mà chẳng biết, nhưng cô ngất giữa phố, anh không ở bên cô lúc ấy mà lại là một người khác.
Giọng nói của người đàn ông đó anh nhớ rất rõ, Tề Mi… anh ta dám gọi thân mật như thế sao, nghe điện thoại rất ngang nhiên, anh ta dựa vào cái gì mà làm vậy?
Tâm trạng Thành Chí Đông rối như tơ vò. Đây không phải là vấn đề anh có thể giải quyết một mình, chỉ có tận mắt nhìn thấy cô, tận tay chạm vào người cô anh mới hoàn toàn yên tâm.
Dù có bị cảm thì cũng phải làm cho xong việc. Diệp Tề Mi quay về văn phòng tiếp tục những việc đang làm dở, khi nhận được điện thoại của Thành Chí Đông cô đang ra khỏi tòa nhà văn phòng.
“Anh đến Thượng Hải rồi, em đang ở đâu?”
Câu đầu tiên khiến cô phải tròn mắt ngạc nhiên, vừa rồi anh mới nói là tới sân bay, cô tưởng anh tới sân bay là để đến nước khác, không ngờ anh lại bay thẳng về Thượng Hải. Chẳng phải anh vừa đi tuần trước sao? Sao đã quay về rồi, trước giờ đâu có khi nào nhanh như vậy cô vẫn không thể hiểu nổi: “Anh quay về làm gì? công ty có chuyện sao?”
“Em đã đến bệnh viện chưa?”. Anh không trả lời mà hỏi thẳng sang vấn đề khác.
“Gì cơ? À, cảm nắng thôi mà, tại sao phải đến bệnh viện?” Diệp Tề Mi vẫn đang ngạc nhiên, tiếp tục truy hỏi: “Anh quay về làm gì?”
“Em đang ở đâu?”. Anh cũng truy hỏi, tiếp tục phớt lờ câu hỏi của cô.
Rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đầu óc Diệp Tề Mi trở nên hỗn loạn, “Em vừa tan sở, đang đi xuống.”
“Cảm nắng sao em không chịu nghỉ ngơi, mau quay về văn phòng đợi anh, nửa tiếng nữa anh tới nơi.”. Cô nàng này nghĩ mình là Lola[1'> đầu