
Tác giả: Nhân Hải Trung
Ngày cập nhật: 04:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341543
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1543 lượt.
.
Ăn miếng đầu tiên anh giật mình, bột gạo nếp rất mịn, bên trong còn có nhân thịt cỏ Tể Thái[2'> rất đúng vị, viên nào viên nấy được nặn rất tròn trịa, hơi nhọn ở đầu, rõ ràng là làm thủ công ở nhà, không giống với loại thực phẩm đông lạnh được mua về từ siêu thị.
[2'> Cỏ Tế Thái: Vị thuốc đông y có hoa trắng, lá non có thể ăn được, có tác dụng lợi tiểu, giải nhiệt, cầm máu, vị ngọt.
Vẫn không dám tin, anh bưng chiếc bát lên thận trọng xác nhận lại, "Giúp việc nhà em làm à?".
"Giúp việc? Lúc này lấy đâu ra giúp việc chứ, chỗ này chẳng còn ai". Cô cũng đang ăn, nghe thấy anh hỏi vậy ngẩng đầu lên trả lời, "Tôi tự làm đấy".
Lần này thì đúng là khiến anh quá bất ngờ, khiến anh phải nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
Ai nói Ân Như không giống phụ nữ, từ đầu tới chân cô chỗ nào cũng như có hai từ phụ nữ, có đóng dấu ký tên đầy đủ.
Bên ngoài lại có tiếng pháo nổ rộn ràng, ồn ào náo nhiệt, nhưng anh cảm thấy rất vui, âm thanh vui vẻ đó dường như phát ra từ chính trái tim anh, sung sướng vô cùng.
Anh vừa ăn vừa ngắm nhìn cô, càng nhìn càng rung động, sau đó buột miệng hỏi: "Hôm nay em không có việc gì chứ? Hay là chút nữa ra ngoài cùng đi dạo? Gần Thượng Hải có vài thành phố phong cảnh cũng rất được, hay là chúng ta đi Tô Châu hoặc Hàng Châu nhé?".
Đang cúi đầu múc bánh trôi, nghe thấy câu này, Ân Như ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng vậy, "Tổng giám đốc Liêm, thứ lỗi cho tôi hỏi thẳng, anh đang tán tỉnh tôi phải không?".
Thẳng thắn như vậy sao, không có kinh nghiệm đối phó với kiểu phụ nữ này, Liêm Vân cứng lưỡi.
Đối với Ân Như trong cuộc sống của cô có tồn tại một người đàn ông hay không cũng chẳng phải là điều gì đặc biệt.
Vì vậy sau khi nghe Liêm Vân thẳng thắn đề nghị hẹn hò như thế, cô cũng không lấy gì làm hãnh diện hoặc cảm động, chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Tại sao một người đàn ông thoạt nhìn rất có tướng một anh chàng gia trưởng kiểu Trung Quốc truyền thống lại chọn cô? Cô rõ ràng không phải là tuýp người anh ta thích hoặc là tuýp phụ nữ phù hợp với anh ta. Hai người không có điểm nào chung, về tư tưởng lại càng khác biệt, sao có thể chứ?
Tuy nhiên đề nghị về việc đi ngắm cảnh ở các thành phố xung quanh Thượng Hải cũng không tồi, cô vốn cũng định nhân dịp nghỉ dài ngày này đi tham quan vài nơi, nhưng dù có đi thì cô cũng sẽ đi một mình, cần gì phải nhờ anh ta tháp tùng chứ?
Làm người đúng là không nên nói trước, nói trước bước không qua.
Hôm sau Ân Như thuê một chiếc xe và tự mình lái như bay trên đường cao tốc, tâm trạng vui vẻ, cô lái xe rất cẩn thận, giới hạn tốc độ là bao nhiêu thì cô khống chế bấy nhiêu, nhưng đi được nửa đường thì nghe thấy có tiếng gì đó rất kinh khủng, ngay sau đó chiếc xe như nghiêng hẳn về một bên, đúng lúc đó bên cạnh lại có một chiếc xe đang rẽ vào làn đường phía trước mặt cô, cả hai bên đều vội vàng thắng gấp, nhưng đầu xe vẫn đâm vào nhau.
Xuống xe mới biết xe bị nổ lốp, xe bên kia cũng có mấy người đàn ông bước xuống, nói gì đó đặc giọng địa phương, người thì gọi điện thoại kẻ thì xông ngay ra nhìn đầu xe, hiện trường rất náo nhiệt.
Cô nghe không hiểu họ nói gì, Ân Như bấm máy gọi 110. Cô rất có ý thức ghi nhớ các số điện thoại khẩn cấp ở mọi quốc gia, thấy tình hình có vẻ không được ổn lắm, tốt nhất là mời cảnh sát tới phán xét công bằng hơn.
Không ngờ đúng là có cảnh sát đến, sau khi xem xét hiện trường nhận liền mấy cuộc gọi, rồi cứ thế kéo thẳng xe đi, còn yêu cầu tất cả mọi người về đồn để giải quyết, cô cũng không ngoại lệ.
Thấy lạ, nhưng cô vẫn đi, đến nơi cảm thấy có điều gì đó không bình thường, mấy người đàn ông kia hung hăng càn rở, lại liên tục nói gì đó với cảnh sát, cô không biết tiếng địa phương, quay sang hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh, người đó ban đầu không nói gì, sau đó đi ra góc phòng nói nhỏ với cô, "Cô gái, những ngươi này có quan hệ với nhau, tí nữa thể nào cô cũng sẽ thiệt thòi đấy, mau tìm người đến giúp đi, một mình cô không thắng nổi bọn họ đâu".
Nói vậy là có ý gì? Quan hệ? Không phải là lần đầu tiên làm việc trong nước nên cô không xa lạ với từ này, thấy tình hình có vẻ không ổn, nhưng ở thành phố này cô chỉ là khách qua đường, lại đang nghỉ Tết, bảo cô tìm người giúp cô biết tìm ai?
Cuối cùng cũng nghĩ ra, đúng là có một người cô có thể tìm, đó là Liêm Vân của tập đoàn Liêm Thị.
Liêm Vân gần như lập tức lên đường ngay, trên đường đi chỉ gọi mấy cuộc điện thoại nhưng khi anh đến thái độ của cảnh sát đã thay đổi một trăm tám mươi độ, vốn đang bị bỏ quên ở một góc không ai hỏi tới, Ân Như nhanh chóng đã được họ bố trí vào ngồi trong phòng đợi ấm áp và còn được phục vụ trà và hỏi thăm ân cần.
Nhìn thấy anh cô giơ tay lên chào, khóe miệng khẽ cong lên, hơi mỉm cười, nhỏ nhẹ cảm ơn.
Anh mang người theo, lập tức giải quyết những việc còn lại, vui sướng vì không phải bận tâm tới mấy việc lặt vặt đó nữa, Ân Như cùng anh ra khỏi đồn cảnh sát.
Sau đó hai người cùng nhau tới Tô Châu, vừa nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình của anh, Ân Như thấy không nên tỏ ra