Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ Nhân Hữu Độc

Nữ Nhân Hữu Độc

Tác giả: Lục Xu

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341266

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1266 lượt.

i này, cô cùng Trác Dực Đình đều ngây ngẩn cả người, cô là bởi vì sự thỏa hiệp của mình, mà Trác Dực Đình thì là bởi vì đây là lần đầu tiên cô mời anh lên nhà của cô, cảm thấy trong lòng có một dòng ấm áp.
"Được."
Lê Họa đi ở phía trước, Trác Dực Đình đi phía sau cô.
"Em ở một mình." Cô đột nhiên mở miệng, "Mẹ em đã ly hôn."
Quá khứ nhiều năm, cũng không giống như quá khứ đau lòng như vậy.
Một thời gian xem《 phi thường liễu đắc 》đề bài để suy đoán là cha của cô gái lấy cô làm cớ chụp ảnh mỹ nữ, cô bé suy đoán kia cũng là một mỹ nữ, cô rất vui vẻ đoán, sau đó hỏi cô bé cha mẹ có hay không ly hôn, cha của cô cũng thường lấy cô làm cớ, cùng thư ký có liên hệ. Mỹ nữ vẫn cười, cười nói cha mẹ của mình không có ở cùng một chỗ, mạnh mẽ nói, nhìn cô có điểm vui sướng.
Lê Họa nhìn mặt vị mỹ nữ kia, lại đột nhiên khổ sở rơi lệ.
Lần đầu tiên biết, xem người khác cười sáng lạn như vậy, chính mình lại khổ sở như thế.
Trác Dực Đình đi theo cô đi vào thang máy, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vai cô. Cô như vậy nói cho anh biết, anh vẫn chưa cảm giác được cô là cố ý nhắc nhở cái gì, mà là vui sướng cuối cùng cô cũng bằng lòng đem suy nghĩ nói ra, nói cho anh biết chuyện của cô, cô như vậy, không hề cách thiên sơn vạn thủy.
Anh đưa tay có thể chạm đến.
"Phòng có chút loạn, không cần để ý. " Cô khinh miêu đạm tả (nhẹ nhàng bâng quơ) nhắc đến, đi ra thang máy.
Anh chỉ là đi theo cô, không nghĩ nhiều lắm.
Anh vẫn chưa tưởng tượng chỗ ở của cô sẽ như thế nào, không thất vọng, cũng không vui sướng, chính là cảm nhận được được hơi thở nồng đậm của cô, trong lòng có loại thỏa mãn nói không nên lời.
Phòng ở không lớn không nhỏ, mặt tường sạch sẽ mộc mạc, một luồng không khí trong lành.
"Uống gì?" Cô có chút không biết nói cái gì cho phải, thanh âm có chút chát.
"Tuỳ ý được rồi."
Cô cười nhạt, rót một ly nước sôi đặt trên bàn trà.
"Một người ở, không sợ sao?" Anh xoay người nhìn về phía cô, cô như vậy làm cho anh đau lòng, anh cũng hiểu được sự cô đơn của cô.
TV, tủ lạnh, điều hòa. . . Cái gì cần có đều có, lại thiếu một phần ấm áp.
Cô ngồi ở trên ghế sa lon, cố gắng giả bộ tốt lắm, "Thời gian trước kia ngủ phải mở đèn ngủ, nếu không sẽ ngủ không được, cuối cùng cảm thấy được trên giường có cái gì. Bây giờ trở về nhà liền gục đầu ngủ, không bao giờ phải miên man suy nghĩ nữa. Đột nhiên nhớ lại, thật nhớ những ngày phải mở đèn mới có thể ngủ được, còn có thể cảm thấy sợ hãi, thực ra cũng tốt."
Anh ngồi đối diện cô, "Để cho anh chiếu cố em, làm một ngọn đèn trong lòng em." Ánh mắt của anh cực kỳ nghiêm túc, không có nửa phần nói giỡn.
Sắc mặt cũng bình thản như thế.
Cô có chút khẩn trương, cúi đầu, "Cha mẹ anh đi tìm em."
Biểu hiện của cô, thực không xong. Cuộc sống tôi luyện sớm đã làm cho cô không phải cô gái nhỏ lúc trước, một chút nhịn không được? Nếu không phải một ngày kia, cái thời điểm cái kia, cô có thể chịu được, vì sao phải đấu võ mồm, đối với mình không có nửa điểm có lợi.
"Anh biết." Ánh mắt của anh trước sau như một, mắt anh phát ra ánh sáng nóng rực, "Bọn họ nhất định nói những lời rất khó chịu."
"Chính em cũng nói những lời rất khó nghe." Cô vừa dứt lời, cảm thấy được mình đã biết nói những lời giả dối như vậy, giống nữ phụ trong tiểu thuyết có nhiều tâm kế, chính là ở trước mặt nam chính nói lời ủy khuất, "Em có thể hiểu được bọn họ."
"Em không cần lo lắng cho bọn họ, anh sẽ xử lý tốt, anh chỉ muốn em đồng ý cùng anh một chỗ." Anh có chút không nắm chắc, tim lại đập nhanh như vậy, "Có thể chứ?"
Trên mặt anh nở nụ cười, cuối cùng cô cũng gật đầu






Lần này cùng Trác Dực Đình nói chuyện, Lê Họa cảm thấy rất thoải mái, Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, tâm tình đương nhiên tốt lên. Đây mới là cuộc sống của cô, tìm được, nhìn xem, sẽ không thường xuyên lo lắng nó sẽ tiêu tan bất cứ lúc nào. Có lẽ tâm tình tốt, cô ngủ thẳng đến sáng mới dậy. Ánh mặt trời tùy ý phóng tới, chiếu vào trên chăn đơn của cô.
Lấy điện thoại ra, may mắn, trên cái thế giới này, có một người có thể chia sẻ niềm vui của mình bất cứ lúc nào.
Điện thoại vang lên vài tiếng, đối phương mới nhận.
"Sáng sớm đã ồn ào gọi tớ." Thanh âm của Tô Nhứ mềm nhũn, có chút giống một cô bé đang bĩu môi.
Cô nằm ở trên giường, thay đổi một tư thế thoải mái, "Tớ tuyên bố, tớ muốn cùng Trác Dực Đình ở cùng một chỗ, từ hôm nay về sau, toàn tâm toàn ý, cùng chung hoạn nạn."
Mặc dù Trác Dực Đình không thích một phần công việc này của cô, nhưng ít nhất công việc này là cô dựa vào hai tay của mình, không cần đeo trên lưng tội danh dựa vào người khác. Nếu cô may mắn có thể cùng Trác Dực Đình đi đến cuối cùng, tự nhiên không có khả năng làm công việc này, cô dù sao cũng phải vì Trác Dực Đình suy nghĩ.
Cô bây giờ, sự việc không có chắc chắn, cũng có một phần ẩn nhẫn bất an.
Cho dù cô tin tưởng chính mình sẽ không dao động, cũng tin tưởng Trác Dực Đình, nhưng vẫn có chút bất an.
Buổi tối, đi vào "