
Tác giả: Tây Sương Thiếu Niên
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1342127
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2127 lượt.
Đỏ trước cổng công ty mời cơm.” Nói rồi cô ấy cầm năm bộ điện thoại đi.
Chiều tối, tôi mướt mát mồ hôi về đến cổng công ty, tôi đã quá sơ suất, chẳng may Lý Bình Nhi làm hỏng chuyện thì tôi biết làm sao? Nhỡ cô ấy không biết lắp điện thoại thì tôi phải làm sao? Tôi cũng không biết số di động của cô ấy, tôi đang như kiến bò trên chảo nóng. Giờ đành phải chạy lên hỏi Mạc Hoài Nhân số của Lý Bình Nhi vậy. Nhưng Mạc Hoài Nhân sao có thể cho tôi biết chứ? Đúng rồi, đi hỏi người bên bộ phận của cô ấy vậy.
Từ phía xa, Lý Bình Nhi đứng ở cửa quán Táo Đỏ gọi tôi: “Ân Nhiên, anh thua rồi!”
Tôi thua? Cô ấy không thể nào lại lắp hết được. Tôi cuống cuồng chạy lại: “Lý Bình Nhi, có phải cô chưa lắp xong không? Thế thì tôi biết làm sao đây?”
“Đồ ngốc, tôi nhờ bạn lái xe chở đi khắp thành phố, lắp xong từ lâu rồi!” Bạn đang đọc truyện tại website:
“Nhưng mà sao cô lại biết lắp?”
“Nhà tôi, bạn tôi, anh em của tôi, đều là do tôi giới thiệu họ dùng, sao tôi lại không biết lắp chứ? Mời cơm đi!”
Ngồi trong quán tôi nghi hoặc hỏi: “Thật sự là lắp hết rồi sao? Không lừa tôi đấy chứ? Tôi sẽ bị Mạc Hoài Nhân đì cho chết!”
Cô ấy lấy hóa đơn ra: “Anh xem đi!”
Wa, đúng là thật, xem ra cô gái này cũng rất có trình độ.
“Anh đắc tội với trưởng ban Mạc à?” Cô ấy vừa ăn vừa hỏi.
“Ừ.”
“Để mai tôi nói với anh ấy, sao có thể sắp xếp như thế chứ?”
Tôi nói: “Bình Nhi, đừng động vào hắn ra, chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu.” Nghĩ đến tên háo sắc đó, Lý Bình Nhi mà gặp hắn không phải dê rơi vào miệng hổ sao?
“Không sao, để mai tôi nói!”
Nhìn Lý Bình Nhi tôi nhớ lại người bạn gái từng ở bên tôi ba năm, cô ấy luôn dùng đôi mắt đẹp tuyệt vời của mình khiến tôi tan chảy. Dù tôi có hụt hẫng, đau buồn thế nào, chỉ cần nhìn thấy cô ấy là mọi phiền não trong lòng tôi đều tan thành mây khói.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Đột nhiên Bình Nhi hỏi.
“Không có gì, về thôi, sớm mai còn phải đi làm.”
Trên đường về cô ấy nói chuyện với tôi, dắt chiếc xe đạp cà tàng này tôi cảm thấy rất mất mặt: “Lý Bình Nhi, tôi về trước đây.”
“Vâng, tạm biệt!”
Thật ra tôi rất muốn nói chuyện nhiều hơn, cô ấy quá giống bạn gái tôi, nhưng tôi cũng chẳng biết làm thế nào, nhìn cái xe này xem, mất mặt chết đi được!
Hôm nay không biết tại sao Mạc Hoài Nhân không sắp xếp cho tôi ra ngoài, mà những công nhân lắp đặt khác đều đi hết rồi. Tôi vô cùng cảnh giác, hắn ta không chịu yên đâu, chắc chắn sẽ tìm cơ hội đẩy tôi đi.
Hôm nay Bạch Khiết không vấn tóc lên, suối tóc đen tuyền buông xuống càng tôn lên vẻ đẹp mặn mà, tôi nhìn mà tim phải rung động. Không biết từ lúc nào Lý Bình Nhi đã đứng trước mặt tôi: “Này, có thể xem giúp tôi bản báo cáo này không?”
Tôi vội đứng dậy đẩy cô ấy ra khỏi văn phòng: “Lý Bình Nhi, trong văn phòng tôi nhiều tiểu nhân lắm, họ sẽ hại cô đấy!”
“Tôi không sợ! Xem giúp tôi đi!”
“Cái này tôi sao biết xem chứ?”
“Nhất định là anh biết mà!”
Cô ấy kéo tôi đi, vào phòng để đồ linh tinh ở ngã rẽ rồi cô ấy khóa trái cửa lại. Trong phòng này toàn đồ linh tinh đương nhiên sẽ chẳng có ai, sau khi cô ấy đóng cửa thì căn phòng tối om om, tôi thấy lạ hỏi:
“Không phải cô bảo đưa tôi đi xem báo cáo sao?”
Cô ấy đột nhiên hét lên: “Sàm sỡ! Sàm sỡ!!!”
Tôi nhìn cô ấy ngỡ ngàng, rốt cuộc cô này định làm gì đây? Sau khi cô ấy kêu được mấy tiếng, tôi vội bịt miệng cô ấy lại: “Cô muốn làm gì thế hả?”
Cũng chính lúc một tay tôi giữ đầu, tay kia bịt miệng cô ấy thì, “rầm” một tiếng, cửa mở tung, là Mạc Hoài Nhân, phía sau hắn ta là các đồng nghiệp khác, tất cả đều nhìn tôi đầy khinh bỉ. Lúc này tôi mới chợt hiểu, buông cô ta ra: “Cô chơi tôi?”
Lý Bình Nhi vẻ mặt vô tội như thật, hét vào mặt tôi: “Anh không bằng loài cầm thú!” Rồi cô ta chạy mất.
Nhìn cái bản mặt hếch mũi lên trời của Mạc Hoài Nhân là tôi hiểu rồi, cuối cùng tôi cũng hiểu. Chẳng trách mà lần đầu gặp tôi Lý Bình Nhi đã tốt với tôi như thế, còn giúp tôi một việc lớn, thì ra là âm mưu của Mạc Hoài Nhân.
Tôi bước chầm chậm qua những ánh mắt khinh bỉ của đồng nghiệp, ngẩng lên thấy Bạch Khiết trong số họ, tôi vội cúi đầu. Tôi sợ chị cũng nhìn tôi như vậy, lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà tôi cũng không rửa sạch tội. Chuyện nằm trong dự liệu, Lâm ma nữ đã muốn đá tôi đi từ lâu rồi. Một đêm làm vợ chồng, tình nghĩa trăm năm sao? Chỉ sợ là sau khi ngủ với cô ta, cô ta càng hận tôi!
Trong phòng họp tập trung đủ các nhân viên quản lý cấp cao kiểu như Mạc Hoài Nhân. Cuộc họp xét xử công khai, Lâm ma nữ ngồi ở vị trí lãnh đạo, mắt nhắm hờ. Tôi đứng một cách đường hoàng. Lâm ma nữ ra hiệu bảo tôi ngồi nhưng tôi không ngồi. Cô ta lên tiếng nhưng không phải nói với tôi mà là với các nhân viên quản lý, nói với tôi lãng phí ô-xy của cô ta.
“Mọi người nghĩ sao về việc này?”
Mọi người tranh nhau đưa ra ý kiến, vẫn là Mạc Hoài Nhân lên tiếng đầu tiên: “Sỉ nhục! Quá sỉ nhục! Công ty chúng ta từ trước tới giờ kỷ luật nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh, thế mà lại có phần tử biến chất thế này. Hồi cậu ta mới vào công ty tô