
Tác giả: Tây Sương Thiếu Niên
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1342069
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2069 lượt.
ồ phụ nữ đáng chết!
Tôi ngồi trong quán bar, bên cạnh cửa sổ, nhìn ra những tòa nhà ở phía xa bị màn đêm bao phủ và những cây ngô đồng cao lớn ở gần. Chúng ta đã từng yêu, cũng từng được yêu, nhưng sự đời vô thường khiến chúng ta vô duyên cớ nắm lấy tay người đó. Chúng ta thường oán hận số phận thật bất công, thế nhưng vào một buổi chiều lất phất mưa, hoặc một buổi đêm tĩnh lặng, nhớ đến người ấy lòng chúng ta lại dấy lên một niềm cảm kích, cảm kích số mệnh đã cho chúng ta trải qua những năm tháng ấy. Đến với nhau chưa chắc đã là chuyện tốt, không đến được với nhau cũng chưa chắc đã phải chuyện xấu...
Sau khi uống say, tôi chỉ nhớ là Trần Vũ Hàn đã dìu tôi về nhà...
Không lâu sau thì quảng cáo mà Tử Hàn làm đại diện được thông qua, cô rất vui, cùng chị Bạch mời tôi ăn một bữa cơm.
Chức vụ cao, lương không thấp, ở nhà đẹp, mặc quần áo đẹp. Một tương lai rực rỡ đang ở ngay trước mắt, có thể thấy dường như ánh sáng rực rỡ đã bắt đầu, nhưng ai mà biết rằng đi tới đâu sẽ gặp phải cái bẫy của cuộc đời...
Ba tháng sau, hôm đó Lâm Tịch gọi tôi đi ăn cơm với cô, cơm kiểu gì nhỉ, tôi nghĩ. Sao đột nhiên cô lại coi trọng tôi như thế?
Chẳng dám hỏi quá nhiều, tôi đi luôn.
Một khách sạn cao cấp, trong thang máy, tôi đứng sát trong góc, liếc nhìn Lâm Tịch đang gọi điện thoại.
Đúng là yêu nghiệt giữa nhân gian, nếu là ở thời cổ đại thì chắc chắn sẽ là một nữ nhân hại nước. Đến tôi còn bị cái nhan sắc ấy làm cho say đắm nữa là.
Một thân hình ma quỷ siêu hoàn mỹ, nói cô nàng gợi cảm, nhưng quần áo cô mặc đâu có hở hang quá. Ngược lại, từ trên xuống dưới cô bị gói gọn trong lớp quần áo kín đáo đến ngộp thở. Nhưng đường cong rất đàn bà của cô thì lại vô cùng hoàn mĩ. Cần cổ thon dài và trắng ngần, bầu ngực nảy nở như chực nhảy xổ ra khỏi lớp áo, bên dưới vòng eo thon gọn hoàn hảo là một cặp mông khiến đàn ông có thể phát điên. Tôi đứng sau lưng cô, để ý tới đôi chân thẳng tắp dài miên man của cô. Đặc biệt là đường cong nơi bắp chân, dưới đôi tất giấy mỏng manh, trông nó thật nuột nà.
Lâm Tịch rất cao, và có một mái tóc xoăn buông hờ hai vai rất đẹp, rất có mỹ cảm. Cả người cô từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào là không khiến đàn ông si mê, chẳng có chỗ nào là không thể hiện sức hút của đàn bà.
Không ngờ đẩy cửa căn phòng VIP ra, tôi thấy trên bàn tiệc có đầy đủ từ Tổng giám đốc Vương Hoa Sơn cho tới phó tổng Táo, rồi cả một quan chức cấp cao nào nữa, vài vị quan đó còn mang thêm mấy người.
Vương Hoa Sơn và phó tổng Tào nhìn thấy tôi thì đều kinh ngạc, Lâm ma nữ chẳng giải thích gì với họ, đưa tôi vào ngồi xuống.
Sau khi bữa cơm bắt đầu được khoảng nửa tiếng đồng hồ thì cha chả, cuối cùng tôi cũng biết Vương Hoa Sơn đưa Lâm Tịch tới bữa tiệc này để làm gì rồi, hóa ra là bắt Lâm Tịch bán sắc ăn cơm với vị quan to kia để đổi lấy một hợp đồng béo bở.
Mẹ kiếp, giờ tôi được xem kịch hay rồi! Đây đúng là trận chiến giữa con hổ và nữ long vương.
Đúng lúc tôi tưởng rằng một Lâm Tịch mạnh mẽ sẽ cho lão hổ kia một cái bạt tai thì Lâm Tịch nũng nịu đẩy ra vài cái, nói:
“Ôi, ông đã nói thế thì nghĩa là tôi không lấy không được phải không? Thế thì tôi lấy vậy, có điều... nếu như lấy thật thì ông nói xem... giá bao nhiêu?”
Con mẹ nó, ông mày nổi hết cả gai ốc lên rồi.
Gã quan vô lại bật cười hi hí:
“Tôi đã nói rồi mà, có ai mà không thích tiền đâu, có ai lại chê tiền đâu? Mọi người làm việc chẳng dễ dàng gì, đều là vì một chữ tiền thôi. Chuyện đó thì dễ nói, dễ nói lắm, ha ha!”.
Tôi cũng cảm thấy lời hắn nói rất đúng, haiz, con người làm gì có ai chê tiền, đời người... Hắn vừa nói vừa định luồn một tay vào áo Lâm Tịch, thăm dò một hồi. Lâm Tịch đẩy ra, cười hỏi:
“Rốt cuộc là bao nhiêu?”.
Gã quan đánh mắt ra hiệu cho người của hắn, thuộc hạ của hắn biết điều đuổi tôi ra ngoài cửa.
Tôi ý thức được rằng nếu tôi đi ra thì chẳng phải Lâm Tịch sẽ gặp nguy hiểm hay sao?
Lúc đi ra, tôi vừa đi vừa quay đầu nhìn về sau, nếu cô gọi tôi một tiếng thì tôi sẽ kéo cô ra. Mẹ kiếp!
Cô hoàn toàn không ý thức được sự nguy hiểm, vẫn nũng nịu cười cợt với gã quan kia, tôi quay phắt đầu lại, sải bước rất rộng ra khỏi phòng, trong lòng thầm thấy khinh bỉ cô, chả trách cô ta có thể trèo lên cao như thế.
Người ta đều nói đàn ông muốn trèo lên thì dùng tiền lót đường, đàn bà trèo lên thì dùng thân thể của mình lót đường, quả là không sai!
Bình thường lúc nào cũng làm ra vẻ lạnh lùng, thanh cao, coi thường người khác hoá ra còn bỉ ổi hơn bất kỳ kẻ hạ tiện nào, khiến tôi phát ói.
Bán thân xác của mình để ngoi lên, dâm đãng, lẳng lơ, vô liêm sỉ.
Buồn nôn!
Tôi vừa chửi thầm cô ta trong lòng, nhưng vẫn lo lắng cho cô ta, chỉ sợ cô ta thực sự bị con cầm thú đó ăn mất.
Tôi đi đi lại lại chỗ một góc quanh ở gần căn phòng VIP trong khách sạn, lòng nóng như lửa đốt, làm thế nào đây? Sao mà tôi nóng lòng thế cơ chứ?
Có nên xông vào không, nhưng nhìn mấy gã hộp pháp đứng ngay ngoài cửa, thôi bỏ đi, tôi không thắng đ