Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Tây Sương Thiếu Niên

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 1342145

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2145 lượt.

mằn mặn.
Sau một trận đam mê điên cuồng, cô ấy nhìn vào mắt tôi hỏi: “Nếu sau này cãi nhau nữa thì anh đừng để lại em một mình nhé, được không?”
“Bình Bình, em đã đi làm chưa?”
“Em biết anh không thích ông ta, em không dám đi, anh phải đồng ý đã.”
“Thật không?”
“Thế anh nói xem? Anh hại em tâm trạng tồi tệ chết được!”
“Em hại anh mới đúng!” Nhìn kiểu liếc mắt đưa tình của Lý Bình Nhi với gã Cầm Thú kia là tôi lại nhớ đến sự tuyệt tình của Mẫu Đơn.
“Sau này em không dám nữa!”
“Thật sự không dám hay giả vờ không dám?”
“Thật mà, em chỉ nịnh nọt ông ta để sau này công việc dễ dàng hơn một chút. Nếu không bình thường em thèm vào cái loại háo sắc như ông ta, hơn nữa Ân Nhiên tốt thế này cơ mà.”
“Bình Bình, thật ra anh cũng muốn nhìn thoáng hơn một chút, nhưng cứ nghĩ đến bạn gái trước chạy theo một lão già là anh lại tức!”
“Đừng giận nữa mà, mấy lão già háo sắc đó thì có gì tốt chứ? Vì mấy đồng tiền thối sao? Hơn nữa ở cùng mấy lão già thì có phúc nổi không chứ?”
“Không phải có tiền sẽ có hạnh phúc sao?”
“Em nói là nói cái phúc vào ban đêm ấy!” Lý Bình Nhi nhấn mạnh.
“A, sao em lại háo sắc thế hả?”
“Ân Nhiên của em tốt thế này cơ mà, cường tráng như bò mộng ấy.” Cô ấy vừa nói vừa xoa ngực tôi.
Cô ấy lại kích thích tôi rồi: “Thế hả? Thế thì tiếp nào!”
“Không, em đủ rồi!”
“Không được!” Tôi lật cô ấy lại.
“Anh khỏe như trâu thế kia, ngày nào cũng thế này thì lúc nào đó em sẽ chết trên giường mất!”
“Ân Nhiên, em đi làm ca sáng, bảy giờ tối tan làm, anh đến cửa khách sạn chờ em, chúng ta cùng đi ăn!” Lý Bình Nhi vẫn đi làm chỗ lão Cầm Thú kia, đương nhiên là đã có sự đồng ý của tôi. Dù tôi rất không thích cô ấy làm ở đó nhưng lương quả thực cao đến hiếm thấy, hơn nữa tôi cũng không nuôi được cô ấy, vợ chồng nghèo trăm chuyện đều hỏng.
“Ừ, được rồi.”
Chiều, sáu giờ hơn, tôi tắm rửa thay bộ quần áo sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề ra khỏi kho, miệng huýt sáo đi dưới con đường rợp bóng cây trong sân công ty. Từ phía sau một cái cây to, Lâm ma nữ bước ra chặn đường tôi, hôm đó lái xe đâm tôi không thành, có phải bây giờ cô ta muốn rút dao đâm tôi không?
Nhưng cô ta chẳng nói chẳng rằng chỉ đứng đó nhìn tôi. Cặp kính râm to bản cộng với ánh sáng hoàng hôn khiến tôi không thể nhìn được cửa sổ tâm hồn cô ta ra sao. Đôi mắt cô ta luôn luôn thâm sâu khó đoán như chính con người cô ta vậy.
Từ sự điên cuồng của cô ta trong nhiều ngày nay, tôi có thể chắc chắn đứa con trong bụng cô ta chính là của tôi. Nam tử hán đại trượng phu vốn dĩ nên dám làm dám chịu, nhưng hiềm nỗi ma nữ không phải người thường, tôi chẳng thích cái cảm giác đứng bên cạnh cô ta chút nào cả.
“Tốt nhất, anh có thể không thừa nhận.” Cô ta nói xong thì rút ra trong ví hai sấp tiền nhét vào tay tôi.
Tôi đẩy trả lại: “Tôi biết rồi.”
Tôi còn chưa nói hết thì cô ta đã ngắt lời: “Tôi đưa anh hai vạn tệ coi như tôi có chuyện muốn nhờ anh. Tôi phải làm sao đây?”
“Lâm ma... à không, Lâm tổng giám, tôi xin lỗi!”
“Anh thừa nhận rồi?” Cô ta lại khí thế bức người.
“Tôi thừa nhận.” Tôi hạ giọng.
Vừa nói xong thì cô ta vung tay tát tôi, tôi đã liệu được trước, bắt được tay cô ta.
“Hôm đó anh mua thuốc tránh thai gì vậy?”
“Nhưng ông chủ hiệu thuốc bảo không thể trăm phần trăm tác dụng.”
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Hỏi tôi? Làm sao tôi biết được?”
“Nếu không phải tên cầm thú anh, tôi...” Cô ta chưa nói hết thì đã dùng giày giẫm lên chân tôi.
Tôi nghiến răng xoa chân: “Đánh tôi có giải quyết được vấn đề không?”
“Không giải quyết được nhưng có thể xả giận!”
“Đi phá thai.”
“Phá thế nào?” Cô ta hỏi.
“Làm sao tôi biết được? Tôi đã làm bao giờ đâu, đi hỏi đi.”
“Có đau không? Có ảnh hưởng đến sức khỏe không?”
Nhớ hồi xưa trong trường từng có người dính, những kiến thức cao thâm này tôi nghe được từ họ cả.
“Đi thôi, đến bệnh viện.” Tôi hơi tỏ thái độ quan tâm cô ta, dù sao thì cũng là tôi khiến cô ta thế này. Bình thường đều thấy cô ta uy phong bức người, hiếm khi nào thấy yếu đuối thế này.
“Đánh xe của tôi tới đây, tôi mệt, không muốn đi bộ.” Cô ta đưa luôn chìa khóa xe.
“Tôi không biết lái xe.”
Cô ta nhìn tôi: “Cũng đã đoán được loại quê mùa như anh không biết lái xe. Thế còn ngẩn ra đó làm gì? Mau gọi taxi đi!”
Ở bệnh viện, làm xong siêu âm, bác sĩ nhìn phim chụp: “Ba tháng rồi, tình trạng thai tốt.”
Lâm ma nữ lưỡng lự rồi hỏi: “Bác sĩ, có thể phá được không?”
“Thanh niên các cô thật quá tùy tiện. Nếu không muốn có con thì phải tránh thai chứ? Tại sao ba tháng rồi mới nói? Thai nhi càng lớn, nếu phá sẽ ảnh hưởng lớn đến sức khỏe.”
“Mấy tháng nay tôi bận quá, cơ thể có sự thay đổi cũng không nhận ra.”
“Không phải chứ? Ba tháng không có kinh nguyệt, lẽ nào cô không biết là có vấn đề? Nhìn cô cũng không phải cô gái non nớt nữa, sao kiến thức phổ thông như thế cũng không hiểu?”
“Bác sĩ, phá rồi có ảnh hưởng đến sinh đẻ sau này không?” Tôi nói xen vào.
“Chắc chắn là có rồi. Thậm chí có thể vô sinh, nhưng trường hợp đó cũng ít thôi.”
Nói


pacman, rainbows, and roller s