
Tác giả: Mạc Nhan
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134779
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/779 lượt.
hắn, mặc cho hắn có tin tưởng không! Bởi vì, nàng cái gì cũng không để ý !
"Buồn cười! Hắc Ưng đuổi giết tôi? Chắc là người đàn bà điên này sợ tới mức thần kinh thác loạn ! Hắc Ưng sát thủ là tôi bỏ tiền ra mướn hắn giết cô, tôi giết cô chẳng qua như hắn đánh rắm một cái?”
Nàng nở ra nụ cười sáng rực rỡ nhưng lạnh lùng, bước lên phía trước tiến gần miệng khẩu súng của hắn, không hề kiêng kị nói: "Tôi đã là người phụ nữ của anh ấy, nếu anh giết tôi, Hắc Ưng tất nhiên dù chân trời góc biể cũng sẽ đuổi giết anh, mà anh phải ngày ngày đêm đêm trốn tránh sự đuổi giết của anh ây, suốt ngày ăn không ngon, ngủ không yên, mọi lúc đều lo lắng đề phòng cho sinh mạng chính mình khó giữ được. Nếu không sợ lời tôi nói liền nổ súng đi!"
Vương Thiên Bá mặt xanh mét , kêu lên: "Cô nghĩ rằng tôi và cô sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của cô sao! Tôi sẽ giết cô!"
Hắn kích động lấy họng súng để ở mi tâm của nàng, Nhược Băng thản nhiên đôi mắt nhìn hắn không hề chớp một cái, mãi đến khi thấy Vương Thiên Bá đổ mồ hôi lạnh.
Đột ngột. một câu lãnh khốc giọng nói trầm thấp từ phía sau lưng Nhược Băng truyền đến."Anh dám nổ súng thử xem."
Vương Thiên Bá giống như gặp quỷ sợ tới mức rút lui vài bước, mũi súng vẫn là chỉ vào Nhược Băng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng kinh hoàng nhìn về phía người mới đến."Hắc. . . . . . Hắc Ưg!"
"Tiền tôi sẽ trả lại cho anh, giao dịch của chúng ta hủy bỏ."
"Hủy bỏ? Anh, anh. . . . . . Cô . . . . . ."
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, từ giờ trở đi, tôi muốn anh vĩnh viễn biến mất ở trước mặt của cô ấy, tôi đếm tới ba, nếu anh còn nằm trong phạm vi tầm mắt của tôi, tôi liền đánh gãy tứ chi và hai mắt của anh."
Ánh mặt lợi hại của hắn lạnh lẽo, trừng nhìn hắn run rẩy Vương Thiên Bá biết hắn sẽ nói được làm được.
"Tôi . . . . . Tôi lập tức đi ngay!" Hắn sợ tới mức té, hiện tại giữ mang là quan trọng hơn, dùng hết tất cả các sức lực kéo kê thân hình béo ụt ịt, lấy tốc độ trăm mét nhanh chóng biến mất trược mặt hai người bọn họ.
Nhược Băng chậm rãi xoay người nhìn về phía sau lưng, lòng của nàng giống như sắp nhảy ra.
Không có khả năng! Hắn không có khả năng còn sống!
Đến khi đôi mắt của nàng chạm vào gương mặt quen thuộc tuấn khốc kia, lại thấy khóe miệng lạnh lùng kia mỉm cười.
Quả thật là hắn! khí chất thần bí phát ra từ người hắn, người đàn ông có phong cách vương giả kia, và đôi mắt mê hoặc lòng người đang khóa chặt nàng.
Nhược Băng không có phản ứng buồn hay vui, nửa tháng này đã gây sức ép thất thần, cơ hồ đã hao hết tinh lực của nàng, đã không biết nên có phản ứng gì, chỉ là ngơ ngác nhìn hắn, mãi đến khi Hắc Ưng đi vào trước mắt nàng, đôi bàn tay to dày ấm áp xoa xoa lên hai gò má lạnh như băng của nàng, lòng bàn tay truyền đến độ ấm, chứng thật hắn trước mắt là chân thật.
"Xin chào, em có sao không?" Giọng nói vẫn là trầm ấm mạnh mẽ.
"Anh không chết?"
"Muốn anh chết không dễ dàng như vậy."
"Nhưng mà, chính mắt em thấy anh đã bị nổ tan xác, mà thi thể kia. . . . . ."
"Đó là kế di hoa tiếp mộc chi, anh đã đoán trước mưu kế của bọn chúng, nếu không tương kế tựu kế, làm sao có thể để cho Thần Điền Cơ lơi lỏng đề phòng mà giết chết ả ta?"
Tim nàng vẫn là đập mạnh và loạn nhịp thất thần đa nhìn hắn, không thể tin được hai mắt của mình.
" Thực có lỗi, nguyền rủa của em là vô dụng, nhìn vẻ mặt tiều tụy của em, xem ra việc anh không chết đã phá tan nguyện vọng trong lòng em.”
"Không phải. . . . . . Không phải, em. . . . . ."
Một giọt nước mắt to tròn không nghe lời chảy xuống khuôn mặt trắng như ngọc không tỳ vết của nàng, cả kinh trước phản ứng yếu đuối tiết lộ cảm tình của mình, nàng muốn né ra!
Hắc Ưng làm sao có thể buông tha nàng, hắn ôm lấy Nhược Băng, đôi mắt nhìn chăm chú vào gương mặt của nàng, muốn xem cẩn thận, nàng cư nhiên rơi lệ! Vì hắn?
"Tại sao khóc?" Hắn ép hỏi.
"Không biết."
"Em yêu anh phải không?"
"Không có!"
"Không có?" Hắn gạt lấy nước mắt của nàng."Đây là chứng cớ."
"Nói bậy! Buông!"
"Nếu không phải yêu anh, vì sao phải trốn? Vì sao không dám đối mặt với anh?"
"Em không muốn nhìn thấy anh.”
Hắn nhanh chóng ôm trong lòng ngực, ở nàng bên tai nhẹ giọng nói nhỏ."Nói dối."
Đêm này, hắn dùng sự nhu tình kinh người yêu nàng, không hề bá đạo, mà là che chở thương tiếc, mang theo nóng cháy cùng cuồng dã, thâm tình của hắn mênh mang như biển rộng bao trọn lấy nàng. Một lần, lại một lần, hắn dùng tất cả mọi cảm tình của hắn yêu nàng, càng không ngừng đòi hỏi khiêu khích sự nhiệt tình của nàng.
Lòng của nàng thiêu đốt theo hắn, trong cơ thể nàng lần lượt những cảm xúc thăng hoa. Vòng tay ôm ấp của hắn, nụ hôn của hắn, cùng với những cảm xuc mà hắn khơi gợi lên ở nàng, đã làm nàng không còn suy nghĩ gì được nữa, mặc cho hắn mang theo chính mình nhanh chóng đi về tận chân trời. . . . . .
Ngày mới sáng rực rỡ, Nhược Băng giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, nàng quay đầu nhìn về phía bên cạnh, đôi cánh tay rắn chắc của Hắc Ưng vẫn còn đang ôm choàng lấy nàng, hơi thở đều đều, như vậy rõ rà