Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc

Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Quan Tĩnh

Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015

Lượt xem: 134563

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/563 lượt.

anh một mạng đó. Nhưng mà….ah?” Quý Tiệp rất thính tai, cô có thể nghe được tiếng vang từ trong phòng của Dương Sĩ Bảo.
Cái gì thế?
Cô chú tâm lắng nghe, dường như cô nghe thấy không khí xung quanh A Bảo.
“Sĩ Bảo, ông ở đây làm gì?”
“Không có gì!”
Anh đáp lại rất nhanh, nhưng….Không đúng, giọng kia không giống với giọng thường ngày của A Bảo. Lúc bình thường giọng của A Bảo sẽ không hạ thấp xuống như vậy, lại còn từ tốn như vậy nữa. Hơn nữa, hô hấp của anh có chút dồn dập, mặc dù anh đã khống chế hết sức nhưng cô vẫn nghe ra được.
Hí…t! “Trong phòng anh có con gái à?” Giác quan thứ sáu của con gái như một cái nam châm, cảm nhận có gì đó không ổn liền lập tức truy tìm dấu vết.
“Không có!”
“Anh gạt tôi! Rõ ràng có âm thanh như đang yêu.”
Cô chưa bao giờ nghe được giọng nói say lòng người của A Bảo như vậy. Anh đúng là ghê tởm, có bộ dạng ‘mạnh mẽ’ lại còn vờ như ‘nâng cái gì đó rất mờ ám’, không giống như nói với cô, đúng là không có tí nghĩa khí nào cả.






“Các người hiện đang làm ở đâu? Tay của anh giờ đang làm gì?” Quý Tiệp vốn dĩ đang nằm ưỡn người một mỏi liền ngồi thẳng dậy, tất cả dây thần kinh bắt đầu hoạt động, hơn nữa cả dưa hấu cũng không thèm ăn, nước lạnh cũng không thèm uống, cô thật sự muốn biết cảnh làm tình của A Bảo.
“Tay tôi đang cầm ống nghe mà.” Anh giận dữ trả lời cô một tiếng.
Vấn đề là Quý Tiệp không tin những lời anh nói! Dĩ nhiên là một tay anh đang cầm điện thoại! Không thì làm sao mà nói chuyện với cô được chứ?
“Tôi hỏi cái tay còn lại kìa, anh sờ vào chỗ nào của cô ta rồi? Anh sờ tới đâu hả? Ái chà…Đúng là một kẻ háo sắc! Anh vừa nói chuyện với tôi lại vừa ân ái với cô ta! Cô ta đang làm gì đó?” Quý Tiệp trở nên tò mò, vì cô giống như nghe được người đang kêu “A,a…nhanh hơn nữa, ừ…ừ…” tiếng rên rỉ này làm cho người ta cũng muốn nóng lên rồi.
Quý Tiệp tò mò chết đi được, cô gái ấy là như thế nào đây? Tại sao cô ta có thể buông thả như vậy chứ?
“Làm gì vậy? Vừa mới nói chuyện điện thoại xong mà, anh với bạn gái cãi nhau hả?”
Dương Văn Bảo nhỏ hơn Dương Sĩ Bảo mười ba tuổi, năm nay vừa tròn mười tám tuổi. Đối với tính tò mò muốn chết, cố tình ở trong nhà hắn như một người ngoan ngoãn hiểu chuyện cho nên mới trở thành một mớ hỗn độn như vậy, giờ đến cả A Phiến cũng lén anh trai mình đến nơi này.
Gia đình anh quản lý thực sự rất nghiêm túc. Cũng chỉ có anh trai anh là còn có chút nhân tính, không nghĩ tới mới có nửa tiếng đã bị anh trai đá mông đuổi đi. Còn gì là thiên lý nữa hả?
“Hôm nay em mới đi thi thử xong, khó có được những khoảng thời gian nhẹ nhõm như thế này, giờ anh đuổi em đi sao? Không được!” Cậu không muốn, cậu còn có ba đĩa A gốc còn chưa được xem. “Huống chi, em đã nói với ba mẹ rồi, tối nay sẽ qua đêm ở đây, bọn họ đều không dị nghị gì cả.”
“Họ không dị nghị, nhưng tao có.”
Dương Sĩ Bảo thu từng món đồ gì đó của Dương Văn Bảo, trong đó tám chín phần đều là sách báo gợi dục, những cảnh tình dục. Anh không muốn để cho Quý Tiệp thấy những thứ này, bằng không cô gái chết tiệt kia sẽ xem anh như là đồ háo sắc mất.
Dương Sĩ Bảo đem toàn bộ đồ đạc của Dương Văn Bảo vứt ra ngoài cửa sổ, thấy Dương Văn Bỏ kêu lên đầy sợ hãi “Anh……” thảm thiết “Anh làm gì thế hả?” Hắn vội vàng chạy tới cửa sổ xem xét.
Thật may chỗ ở của anh cậu có thể nhìn rõ phía bên dưới, một cửa và một sân, phòng khách cách với bên ngoài cũng chỉ có một cánh cửa, cho nên hắn có thể nhìn thấy sách gợi dục không bị hư hại nặng, nhưng mà đề phòng người khác lấy trộm bảo bối của cậu, Dương Văn Bảo nhanh như chớp lao ra ngoài cứu lấy sinh mạng thứ hai của hắn.
Dương Sĩ Bảo nhìn thấy bảo bối của em trai hắn văng tứ tung, anh lập tức đến trước cửa chính…
Két! Anh cậu sao lại đóng cửa chứ?
“Anh!” Dương Văn Bảo chạy tới đập cửa, lúc này mới phát hiện ra, anh cậu không chỉ đóng cửa mà còn khoá trái từ bên trong “Anh…!!!” Cậu kháng nghị.
Nhưng kháng nghị không có hiệu quả, Dương Sĩ Bảo hét vọng qua vách ngăn với cậu “Hôm khác đến đây mà xem!”
“Những thứ này em mà đem về, ba mẹ thấy được thì làm sao giờ?” Dương Văn Bảo cũng biết không dùng bạo lực được nên đổi trạng thái sang trạng thái buồn bã, năn nỉ muốn anh cậu mở cửa.
“Nếu đạo hạnh của mày thất thế thế kia, bị người khác nhìn thấy sổ sách và đống đĩa cấp A kia thì phải trách màu không có bản lĩnh làm chuyện xấu. Mày có đi không hả?” Dương Sĩ Bảo lên tiếng đe doạ.
Hứ, cậu không sợ đâu! “Không đi!” Dương Văn Bảo đầy chí khí nói, cậu muốn xem ngay hôm nay.
Hôm nay cậu đến là để nương nhờ, nhìn xem anh cậu có thể làm gì với cậu bây giờ?
Dương Văn Bảo nhìn Dương Sĩ Bảo đứng trên cửa sổ nhìn xuống, trông Dương Sĩ Bảo không có vẻ gì là sợ cậu, ngược lại chạy thẳng vào trong bếp múc ra một ca nước, mở cửa sổ dội thẳng xuống dưới.
Ánh trăng chiếu xuống cửa sổ, Dương Văn Bảo không hề phòng bị mà bị ướt sũng. Không chỉ như vậy, Dương Sĩ Bảo còn đe doạ hắn nói: “Mày mà còn ở đó, tao sẽ lập tức gọi cho ba mẹ, nói mày làm